Ngô Bình không làm theo, mà còn ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Cô ở cảnh giới Tiên Thiên thì đến viện làm gì?”
Cố gái đứng hình, sau đó nhìn chằm chằm thật lâu vào anh.
Ngô Bình: “Ra ngoài nói chuyện”.
Dứt lời, anh đi trước, cô gái đi theo sau.
Hạ Ninh chán nản nói: “Lam Dĩnh, sao em dễ dụ thế?”
Lam Dĩnh nhìn Hạ Ninh chứ không nói gì, sau đó vẫn đi theo Ngô Bình.
Hai người đi tới một phòng nghỉ, Lam Dĩnh khoá trái cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng, cô là ai? Tại sao lại ở cạnh Hạ Ninh?”
Lam Dĩnh cười lạnh: “Anh trả lời tôi trước đi đã”.
Ngô Bình: “Cô trả lời trước đi”.
Lam Dĩnh cau mày: “Anh không nói thì đừng trách tôi!”
Dứt lời, cô ấy giơ tay túm vào vai Ngô Bình. Trong mắt Lam Dĩnh, Ngô Bình chỉ là một người bình thường, không hề có tu vi. Đúng là thế, vì hiện giờ thể chất của Ngô Bình rất yếu, còn thua cả người bình thường.
Ngô Bình cảm thấy người mình nặng trĩu nên ngồi phịch xuống giường.
Lam Dĩnh tăng lực tay rồi hỏi: “Trả lời!”
Ngô Bình: “Cô là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại xuống tay với một người trói gà không chặt như tôi, không thấy xấu hổ à?”
Lam Dĩnh hừ nói: “Anh mà không nói thì tôi sẽ bóp nát vai, cho anh thành tàn tật luôn!”
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi nói, thật ra tôi là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh tròn mắt hỏi: “Anh là người bảo vệ Hạ Ninh ư? Vớ vẩn! Tôi mới là người bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cô là người bảo vệ ư? Mới cảnh giới Tiên Thiên thì bảo vệ cái quái gì?”
Lam Dĩnh cắng răng nói: “Đó là việc của tôi!”
Ngô Bình giựa người vào thành giường rồi nói: “Đừng nóng, tôi biết Hạ Ninh gặp đại kiếp từ lâu rồi, nhưng không thấy có ai bảo vệ cô ấy nên mới làm. Hôm nay gặp cô, tôi còn tưởng cô là người gây bất lợi cho Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh cúi đầu nói: “Người bảo vệ chính thức đã chết rồi, đấy là anh trai tôi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh trai cô?”
Lam Dĩnh: “Trước khi chết, anh đã điện thoại cho tôi bảo tôi chăm sóc cho Hạ Ninh. Sau này nhận được di vật của anh ấy thì tôi mới biết anh ấy là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Ngô Bình hỏi: “Anh cô có tu vi thế nào?”
Lam Dĩnh: “Cảnh giới Thuần Dương!”
Ngô Bình: “Cô có thể nói cho tôi biết thân phận của Hạ Ninh không?”
Lam Dĩnh: “Tôi chưa tin anh”.
Ngô Bình: “Tôi với Hạ Ninh quen nhau lâu rồi, nếu tôi muốn hại cô ấy thì còn chờ đến bây giờ làm gì. Mà tôi tìm hiểu về Hạ Ninh, cũng là để bảo vệ cho cô ấy tốt hơn”.
Lam Dĩnh nhìn anh chằm chằm như đang kiểm tra xem anh nói thật hay giả.
Ngô Bình: “Không nói thì thôi”.