Ngô Bình: “Chú yên tâm, chuyện này cứ để cháu. À, đảo Huyền Võ sao rồi ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Lối ra vào của tà ma ở đó đã bị đóng, vì thế đảo này không cần thiết phảI tồn tạI nữa”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đóng ạ?”
“Tôi không rõ, chắc tại tà ma muốn tập trung sức mạnh”, Kim Huyền Bạch đáp.
Ngô Bình: “Kỷ thần tướng thì sao ạ?”
Kim Huyền Bạch cười hỏi: “Cậu nhớ cô ấy à?”
Ngô Bình đánh trống lảng: “Chú Kim đừng trêu cháu nữa”.
Kim Huyền Bạch: “Cô Kỷ đã về Kỷ Thị rồi, đó là một trong các quý tộc của Đại Thương. Cậu có thể đi tìm cô ấy. À, hình như Kỷ Nhược Phi gặp chuyện gì đó, giờ cậu là nhân vật lớn rồi thì đi xem có giúp được gì cô ấy không”.
Ngô Bình hỏi: “Cô ấy làm sao ạ?”
Kim Huyền Bạch: “Hình như đắc tội với hoàng tộc, còn cụ thể ra sao thì tôi không rõ”.
Ngô Bình nhìn lối vào của tà ma thì thấy ở đó rất yên tĩnh nên nói: “Chú Kim, lần sau mà có chuyện gì thì chú cứ gọi cháu, cháu sẽ đến ngay”.
Kim Huyền Bạch gật đầu: “Ừm, lần này tôi sẽ ghi công cho cậu, khi nào nhận thưởng thì tôi sẽ lưu ý nhé”.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình chào từ biệt Kim Huyền Bạch rồi đến chỗ của Kỷ Thị.
Anh và Kỷ Nhược Phi khá thân thiết, từng vào sinh ra tử với nhau. Kỷ Thị là một trong mười đại quý tộc, sau này anh muốn thống nhất thế lực ở Đại Thương thì sớm muộn cũng phải đến vận động họ ủng hộ mình.
Không lâu sau, Ngô Bình đã đến thành Tam Thuỷ - nơi ở của Kỷ Thị.
Đây không phải một thành lớn, nhưng dưới sự cai trị của Kỷ Thị, dân chúng ở đây có một cuộc sống khá ấm no, kinh tế cũng phát triển.
Vào trong thành rồi, Ngô Bình dùng bùa tin tức để liên lạc với Kỷ Nhược Phi. Loáng cái, cô ấy đã hồi âm: “Bất ngờ quá, anh vẫn nhớ đến thần tướng này cơ đấy”.
Ngô Bình: “Thôi đừng nhận là thần tướng nữa, đảo Huyền Võ biến mất rồi còn gì”.
Kỷ Nhược Phi cười hỏi: “Anh biết rồi à?”
Ngô Bình: “Ừ, tôi vừa ở đảo Thanh Long, còn giờ thì ở đảo Tam Thuỷ, cô không chuẩn bị tiếp đón à?”
Kỷ Nhược Phi vui mừng nói: “Anh đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay”.
Ngô Bình: “Không cần đến, cô nói địa chỉ đi rồi tôi tự đi tìm cô”.
Kỷ Nhược Phi: “Tôi ở sơn trang Bích Nha trong rừng đào Thành Lâm”.
Ngô Bình hỏi đường một lát thì đã đến nơi, sau đó anh đã thấy Kỷ Nhược Phi đeo khăn che mặt mỉm cười đứng ở bên ngoài.
Vừa gặp cô ấy, Ngô Bình đã ngẩn ra. Khi Kỷ Nhược Phi bỏ khăn che mặt ra thì làn da của cô ấy đã biến mất, thay vào đó là da của hồ ly nên nhìn rất kỳ lạ, hay thậm chí là quỷ dị.
Kỷ Nhược Phi vội lùi lại nói: “Thôi anh đừng nhìn”.
Ngô Bình sốt ruột hỏi: “Cô bị làm sao thế?”