“Tôi sẽ cho cậu cái này”, người kia há miệng rồi nhổ ra một cái nhẫn dính nước bọt.
Ngô Bình lách người tránh đi, sau đó nhìn một lát rồi mới ngồi xuống kiểm tra. Anh thấy bên trên nhẫn có dính chất độc cực mạnh, một khi con người chạm vào thì chất độc sẽ phát tác ngay.
Anh cười mỉa: “Lão già khốn kiếp, định hạ độc tôi rồi dùng thuốc giải để ép tôi cứu lão hả?”
Người trong vách tường nghiêm giọng nói: “Cứu tôi đi, đồ trong nhẫn sẽ là của cậu hết”.
Ngô Bình lấy một loại thuốc nước ra rồi đổ lên chiếc nhẫn, đây là thuốc giải độc của anh. Chiếc nhẫn bốc khói xanh, chất độc bên trên đã bị loại trừ.
Sau đó, anh cầm chiếc nhẫn lên thì thấy quả nhiên bên trong có rất nhiều tiền Tiên, tiền Đại Đạo cùng khá nhiều đan dược, pháp khí Đạo cảnh và phù chú.
“Xem ra tu vi của lão cũng khủng đấy”, Ngô Bình nói.
Người kia: “Tôi ở tầng thứ sáu Đạo cảnh rồi, cứu tôi đi!”
Ngô Bình cất chiếc nhẫn đi, sau đó giơ tay ra, người kia cũng cố thò một cánh tay ra, sau đó bám chặt vào tay Ngô Bình rồi kéo mạnh.
Lão vừa kéo vừa gào lên: “Vào đi”.
Song, dù lão có kéo thế nào thì Ngô Bình vẫn đứng yên như chân đã bị đóng đinh tại chỗ, anh bình thản nói: “Chú pháp này không làm gì được tôi đâu”.
Dứt lời, anh lập tức thi triển chú thuật ăn mòn, tay của cường giả kia đã bị ăn mòn, sau đó đến toàn bộ cơ thể, còn lực sinh mệnh của lão đã bị Ngô Bình hấp thu.
Lúc này, vách đá cũng lan về phía tay Ngô Bình, nhưng khi nó cảm nhận được sức mạnh chú thuật trên người anh thì tự động rút ngay.
Nhưng Ngô Bình lại thò tay vào trong vách, phù văn như bầy kiến lại chậm rãi chui vào da thịt của anh rồi tiến tới Thần Môn.
Đây là một chú trận không thua gì chú thuật ăn mòn, tên nó là Tù Thiên Chú Trận. Nó sẽ mượn vạn vật để nhốt kẻ thù lại, đồng thời liên tục hấp thu sức mạnh của kẻ thù, mượn lực trả lực nên đây là một chú trận rất cao thâm. Chú trận này chính là đại trận do chú pháp tạo thành, nên nó có đặc điểm của cả trận pháp và chú pháp.
Sau khi học xong Tù Thiên Chú Trận, Ngô Bình đã chui luôn vào trong vách đá. Sau khi xuyên qua một đoạn, anh đã tiến vào trong một động thủ rất lớn, trước mắt anh là một ao nước khổng lồ, dưới ao có chất dịch màu đen lượn qua lượn lại như vật thế sống.
Có một cái động cao cỡ hai người được đào ở một chỗ cách ao nước vài trăm mét, một ông lão gầy gò đang ngồi bên trong, tóc ông ấy khô rối, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, nhưng mi tâm có một chất dịch màu đen đang vặn vẹo.
Ngô Bình đoán tu sĩ này đang dồn toàn lực để luyện hoá dịch thể kia, nhưng không biết nó là gì.
Cứ thế, càng đi thêm thì anh càng nhìn thấy các tu sĩ ngồi bế quan như vậy. Và trên người họ đều có chất dịch màu đen kia.
Ngô Bình đếm thì thấy có 13 tu sĩ như thế. Anh không quấy rầy họ mà đi tới cạnh ao nước, sau đó nhìn chăm chú vào chất dịch bên dưới rồi lẩm bẩm: “Đây là gì nhỉ?”
Mặt chất dịch trông nhẵn bóng có thể soi gương được. Đột nhiên hình ảnh phản chiếu dưới ao của anh động đậy, dịch thể ngoi lên rồi tạo thành dáng vẻ của Ngô Bình, sau đó cười với anh.
Ngô Bình giật bắn mình rồi vội vàng lùi lại. Song, dịch thể hình người kia cũng đã rời khỏi ao nước rồi từng bước tiến gần về phía anh.
Ngô Bình híp mắt lại rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy kết cấu trong thứ này đang liên tục biến hoá, nó nhanh chóng biến thành dáng vẻ của anh.
Thoạt nhìn thì làn da của nó đã
giống anh lắm rồi, Ngô Bình lập tức thi triển Áo thuật, tung một quyền vào thứ đó.