"Nếu như không đi qua điểm nối này mà đi qua các đường khác thì sao?". Đột nhiên anh nghĩ ra một cách, liền bắt tay vào thử ngay.
Trước và sau điểm nối giữa hai đường kinh mạch thực ra còn có mười mấy khúc nối to nhỏ, Ngô Bình khởi động chân khí rồi đi qua những con đường này và những đường kinh mạch trước sau điểm nối.
Lần đầu tiên toàn thân anh tựa như bị điện giật, lần thứ hai thì mí mắt anh giật liên hồi, suýt nữa thì tinh thần phân liệt, vẫn không được!
Thử nghiệm bảy tám lần liên tiếp, cuối cùng vào lần thứ chín khi chân khí đi qua một đường kinh mạch không lớn không nhỏ, nối liền đường kinh mạch trước sau điểm nối thì xuất hiện sự khác biệt.
Lần này anh cảm thấy vô cùng thuận lợi, tay phải làm hình Niêm Hoa Chỉ tựa như ẩn giấu sát khí, chỉ hơi bày thế thôi mà chén trà đã bị vỡ nát, biến thành tro bụi!
Nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng lắm, bởi tuy thuận lợi nhưng sự bùng nổ của chân khí vẫn chưa trọn vẹn, hơn nữa không dễ khống chế.
"Vấn đề nằm ở đâu nhỉ?". Anh lắc đầu, tiếp tục thử nghiệm.
Sau khi thất bại vài lần, anh để chân khí đồng thời đi qua cả điểm nối và cả kinh mạch thành hai đường song song. Lần này không chỉ còn thuận lợi hơn mà sự khống chế chân khí cũng càng tinh tế hơn, sức mạnh bộc phát ra vô cùng tùy ý, vô cùng ảo diệu!
"Được lắm, đây mới là Niêm Hoa Chỉ thực sự, trước đó Lãnh Như Yên tu luyện hoàn toàn sai!". Anh mừng rỡ vô cùng, liền tung ra trăm chiêu Niêm Hoa Chỉ, mỗi một chiêu đều mang theo uy lực có thể phá nát tất cả!
"Tuyệt quá! Xem ra Niêm Hoa Chỉ hoàn chỉnh sẽ có uy lực mạnh hơn rất nhiều!". Anh thầm nghĩ: "Sáng mai mình sẽ tung ra Niêm Hoa Chỉ cho Lãnh Như Yên xem từ đầu đến cuối, để quan sát cho rõ Niêm Hoa Chỉ này".
Nghĩ vậy, anh liền ngủ một mạch đến sáng.
Sau khi tắm rửa, anh liền gõ cửa phòng Lãnh Như Yên nhưng lại phát hiện cô ấy đang ở dưới tầng luyện Niêm Hoa Chỉ.
Ngô Bình không nói gì mà đứng trên tầng nhìn một lúc, phát hiện Niêm Hoa Chỉ có đến mười hai chiêu, nhưng vì tu vi Lãnh Như Yên yếu nên chỉ có thể sử dụng được sáu chiêu trong số đó, sáu đường kia lại có đặc trưng khác nhau.
Anh lặng lẽ ghi nhớ mười hai chiêu này, sau đó đi xuống tìm Lãnh Như Yên, nói: "Tôi vẫn chưa suy nghĩ ra vấn đề của cô, e là phải đợi một khoảng thời gian".
Anh phải nghiên cứu cặn kẽ sáu chiêu đầu tiên đã rồi mới nói với Lãnh Như Yên, nếu mà nói luôn sẽ vô cùng rắc rối.
Lãnh Như Yên cười nói: "Không sao, anh chịu giúp em là em đã vui lắm rồi". Hiển nhiên, cô ấy nghĩ rằng có lẽ Ngô Bình sẽ không nghĩ ra cách gì.
Lúc này Trác Khang mời hai người đi ăn bữa sáng. Mới ăn được một nửa thì Ngô Bình nhận được cuộc gọi của Đường Tử Di. Cô ấy hỏi họ đang ở đâu, cô ấy sẽ tới ngay.
Thấy cô ấy sốt ruột như vậy, Ngô Bình hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện lớn!", Đường Tử Di nói: "Em phải gặp anh ngay".
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Tôi đang ở khu biệt thự Tử Ngọc".
Đường Tử Di kinh ngạc: "Anh ở chỗ Trác Khang sao?"
Anh nói: "Đúng, giờ chúng tôi là bạn".
Đường Tử Di im lặng một lúc rồi nói: "Anh đợi em, nửa tiếng nữa em đến".
Nghe Đường Tử Di sắp đến, Lãnh Như Yên mỉm cười: "Thì ra anh cũng quen Tử Di".
Ngô Bình tò mò: "Hai người quen nhau sao?"
"Tất nhiên rồi, em cũng là người Vân Kinh. Hơn nữa em với Tử Di là bạn thân, chỉ là gần đây bận quá nên ít gặp nhau", Lãnh Như Yên nói.
Chưa đến nửa tiếng là Đường Tử Di đã đến. Trác Khang đưa cô ấy vào trong khu biệt thự, tới chỗ Ngô Bình.
"Có chuyện gì vậy?", Ngô Bình hỏi.