Sau khi ngồi thiền xong, Ngô Bình phát hiện đã bốn giờ chiều. Cương Tử không ở đây, anh liền đi gõ cửa phòng Đường Tử Di.
Cửa mở ra, Đường Tử Di mặc chiếc áo hai dây tơ lụa xuất hiện bên trong. Xương quai xanh của cô ấy vô cùng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời.
"Anh, anh nghỉ ngơi xong rồi à?". Cô ấy hỏi, nụ cười tươi như hoa.
Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: "Hồng Lăng đâu?"
"Hồng Lăng muốn ăn mấy món ngon nên bảo Cương Tử dẫn cô ấy đi ăn rồi", Đường Tử Di nói rồi nhường đường cho Ngô Bình vào.
Ngô Bình ngồi xuống sô pha, nói: "Chắc chú Đường giờ này đã đến Vân Kinh rồi đúng không?"
Đường Tử Di ngồi bên cạnh Ngô Bình, đặt tay lên vai anh rồi cười nói: "Bố em đến lâu rồi. Em nói cho anh một tin tốt nhé, đá cược của chúng ta đã được xẻ ra hết, ước tính giá trị khoảng mười tỷ tệ!"
Điều này Ngô Bình cũng đã đoán được, anh gật đầu rồi nói: "Cũng may không bị uổng công chuyến này".
Hai người ngồi rất gần, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến Ngô Bình không khỏi cúi đầu nhìn. Hành động này khiến anh nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp.
Đồng thời Đường Tử Di cũng dán người lên cánh tay anh, thốt lên đầy quyến rũ: "Anh ơi, em có đẹp không?"
Ngô Bình nuốt nước bọt, vừa định nói "đẹp" thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Đường Tử Di vội vàng tránh khỏi người anh, nét mặt hoảng loạn.
Hồng Lăng và Cương Tử đã quay về. Hồng Lăng cầm một đống đồ ăn, cô ấy hỏi với giọng hưng phấn: "Anh Bình, chị Tử Di, hai người ăn chưa? Mấy cái này ngon lắm!"
Đường Tử Di vén tóc, cười nói: "Được, cho chị nếm thử nào".
Hai cô gái ngồi ăn, Cương Tử thì đi tới nói: "Cậu chủ, bên ngoài có vài người của Tiết Thái Hổ, nói là được lệnh đến tiếp đãi chúng ta. Họ đã trả tiền khách sạn rồi, còn đặt một bàn tiệc cho chúng ta ở một nhà hàng không xa".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Gã thích trả tiền thì cứ kệ, lát nữa chúng ra sẽ đi nếm thử món ăn nổi tiếng của Biên Nam".
Một lát sau, bốn người liền đến nhà hàng có tên "Xuân Phong" ở đối diện. Đây là quán ăn lâu năm nổi tiếng ở nơi đây, trước nhà hàng có một đống xe sang đỗ, đến đây ăn cơm cũng phải xếp hàng.
Nhưng Tiết Thái Hổ đã đặt phòng cho họ rồi, hơn nữa còn là phòng cao cấp nhất. Khung cảnh bên trong khá được, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Ở phía không xa là một cái hồ lớn, nước xanh ngắt dập dềnh, mặt nước trong vắt được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành màu ráng chiều, trở thành một khung cảnh kỳ bí.
Lúc này Ngô Bình đang cho Đường Tử Di xem video anh quay Đường Minh Tín. Xem xong Đường Tử Di cười lạnh: "Đánh hay lắm! Tên Đường Minh Tín này hại bố em rất nhiều, chính hắn đã bày ra ý tưởng bảo em cưới Kim Vĩnh Lợi, tên này lòng dạ vô cùng xấu xa".
Ngô Bình nói: "Xem ra tình hình nhà họ Đường các người rất phức tạp. Cô định xử lý chuyện này như thế nào?"
Đường Tử Di cười lạnh: "Không cần phải xử lý, Đường Minh Tín bị Tiết Thái Hổ đánh chết, đám người đó có ngon thì đến tìm Tiết Thái Hổ mà báo thù!"
Ngô Bình cũng hỏi luôn về tình hình nhà họ Đường, Đường Tử Di cũng trả lời đúng sự thật. Thì ra nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Vân Kinh, tài sản hơn hai trăm tỷ tệ, gia chủ có đến ba người vợ là vợ cả, vợ hai và vợ ba.