Ong chúa cúi đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo”.
Bởi vì cảnh sát đã sắp đến rồi, mấy người canh cửa kia bị Ngô Bình điểm huyệt không thể động đậy, bọn họ cũng sắp phải nhận hình phạt rồi.
Nửa tiếng sau, rất nhiều cảnh sát đã vội đến, dẫn đầu là đội trưởng đội Chống ma túy Thiên Kinh. Khi họ đến hiện trường, hỏi Chu Nhược Tuyết: “Cô cũng thuộc đội Chống ma túy, ai phụ trách đội cô?”
Chu Nhược Tuyết: “Đội trưởng! Tôi là phó đội trưởng đội Chống ma túy tỉnh K, Chu Nhược Tuyết!”
Rõ ràng, vị đội trưởng này không coi trọng sĩ quan cảnh sát nhỏ như Chu Nhược Tuyết, anh ta lạnh nhạt nói: “Phó đội trưởng Chu vất vả rồi, cô quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.
Ngô Bình hiểu rõ, anh cũng không hỏi gì, công lao to lớn này chắc chắn sẽ không rơi vào đầu Chu Nhược Tuyết, anh cười nói: “Đội trưởng”.
Đội trưởng kia lúc này mới chú ý đến Ngô Bình, nhìn thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, mới nói: “Anh là?”
Ngô Bình lạnh nhạt trả lời: “Long chủ Thiên Long, Ngô Bình”.
Đội trưởng bất ngờ, vội vàng chạy bước nhỏ đến, kính cẩn nói: “Đội trưởng đội Chống ma túy Tiêu Kiếm Hùng bái kiến Long chủ đại nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần khách sáo. Đội trưởng vất vả rồi, đúng lúc tôi đi ngang qua, thuận tay giúp Nhược Tuyết bắt được trùm ma túy”.
Đội trưởng vội nói: “Cảm ơn Long chủ! Nếu không phải nhờ Long chủ, thì tên trùm ma túy này không biết còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến bao lâu nữa”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhược Tuyết nói: “Nhược Tuyết, một mình em cũng không dùng hết được công lao lớn như vậy. Chi bằng như vậy đi, em chia một nửa công lao cho đội trưởng Tiêu đi”.
Chu Nhược Tuyết hiểu, đây là Ngô Bình đang giúp cô ấy, lập tức nói: “Được”.
Tiêu Kiếm Hùng vui mừng, vội nói: “Cảm ơn Long chủ đã dìu dắt!”
Phần thẩm vấn phía sau, quả nhiên Kim Phong rất phối hợp giao ra bằng chứng phạm tội của mình, bao gồm cả công cụ ông ta thao túng Ong đực khắp các nơi, sổ sách chia tiền, vân vân.
Trong đó, có vài chuyện cũng khiến cảnh sát lạnh cả sống lưng. Kim Phong này nói ông ta nuôi một con chuột lớn, con chuột lớn này rất thích ăn thịt người có ma túy, gần như mỗi ngày đều phải ăn mấy người.
Mà khi cảnh sát mở căn phòng trên lầu ba, tay chân và nội tạng còn lại ở bên trong khiến bọn họ cũng phải nôn mửa, mấy pháp y kinh nghiệm vào hiện trường cũng đã nôn.
Ngô Bình thấy mọi chuyện cũng đã hòm hòm, bèn nói: “Đội trưởng Tiêu, Nhược Tuyết, mọi người cứ bận đi, tôi đi trước”.
Tạm biệt hia người, anh liền đi đến tổng bộ Thiên Long.
Thân là Long chủ, thời gian anh ở Thiên Long vốn không nhiều, cũng may ngoài những chuyện lớn cần anh phải quyết định thì những chuyện nhỏ nhặt thường ngày không cần anh phải bận tâm.
Trong sân viện tổng bộ Thiên Long, một nhóm thành viên Thiên Long tụ tập, vẻ mặt bọn họ tức giận, lớn tiếng tranh luận gì đó.
Ngô Bình đi đến trước cửa, đúng lúc vừa nghe một người nói: “Thần Võ Ti đúng là khinh người quá đáng! Mấy lần hành động này đều bị bọn họ ngáng chân. Đây rõ ràng là đang nhắn vào chúng ta mà”.
“Tôi nghe nói, bên Tân Thành có mấy anh em bị người của Thần Võ Ti đánh đến trọng thương rồi”.
“Hình như Thần Võ Ti đã mua về một lô thuốc biến đổi gen, tạo ra một trăm chiến binh biến đổi gen, chúng ta bị thiệt cũng là lẽ thường”.