Ngô Bình nói các sư tôn đợi một lát, cậu trở lại thế tục rồi sẽ về ngay.
Tô Thanh Quả cũng thi vào đại học thần kinh, nhờ có Ngô Bình hỗ trợ mà cô mới có tư cách thi đại học. Thế nhưng, Tô Thanh Quả lại học ở Văn viện, cách học viện Ngô Bình học khá xa, cho nên cậu cũng không liên lạc với Tô Thanh Quả.
Văn viện có một phòng học ở giữa, Tô Thanh Quả đang đọc sách, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có gió. Cô quay đầu lại, lập tức thấy Ngô Bình.
Cô không khỏi ngẩn người ra: “Ngô Bình, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình cười nói: “Có việc muốn thương lượng với cô, có thể ra ngoài nói được không?”
Tô Thanh Quả gật đầu nói được.
Hành lang ngoài phòng học, Ngô Bình nói: “Thanh Quả, muốn tu hành không?”
Từ sau khi biết Ngô Bình, ít nhiều gì Tô Thanh Quả cũng biết được một ít chuyện tu hành, cô do dự vài giây, sau đó lập tức gật đầu thật mạnh: “Muốn!”
Ngô Bình: “Nếu cô muốn tu hành, vậy bây giờ tôi đưa cô đi gặp sư tôn của tôi. Bọn họ là tiên nhân, rất lợi hại, nếu cô bái bọn họ làm thầy, trong tương lai nhất định có thành tụ vô cùng cao”.
Tô Thanh Quả suy nghĩ, nói: “Thế có cần phải về nói cho người trong nhà hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Không cần. Chờ đến khi nghỉ lễ thì có thể về. Chuyện tu hành, tạm thời không cần phải nói cho người nhà của cô”.
Tô Thanh Quả: “Nhưng tôi vẫn muốn về nhà một chuyến”. Nghĩ đến phải chuyện xa nhà một khoảng thời gian, cô vẫn muốn về gặp mặt mẹ và em gái mình.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Sau đó, cậu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tô Thanh Quả, nói: “Trong đó có một trăm vạn. Cô đưa nó cho mẹ mình đi”.
Tô Thanh Quả vội vàng xua tay: “Tôi không thể lấy tiền của anh được”.
Ngô Bình cười nói: “Sau khi bái sư, cô chính là sư muội của tôi, người một nhà không cần phải khách khí. Nếu dì có hỏi tới, thì cô cứ bảo đây là học bổng đặc biệt là được”.
Nghe cậu nói như thế, Tô Thanh Quả đành phải nhận lời, nói: “Cảm ơn sư huynh”.
Ngô Bình cười “ha ha”: “Đi thôi!”
Trước tiên hai người về Trung Châu một chuyến, Tô Thanh Quả gặp mặt người nhà rồi mới đi theo Ngô Bình về Tử Long Phong.
Khi mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn thấy Tô Thanh Quả thì đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Quả nhiên là gần như hoàn mỹ!”, Thẩm Huyền Tông cười nói: “Cô bé tên là gì?”
Tô Thanh Quả: “Con tên Tô Thanh Quả”.
Thẩm Huyền Tông cười hỏi cô: “Con nguyện ý bái chúng ta làm thầy không?”
Tô Thanh Quả gật đầu: “Con nguyện ý”.
Ngô Bình nói: “Thanh quả, mau lạy sư tôn đi”.
Tô Quả Trám lập tức quỳ trên mặt đất, lạy ba vị sư tôn.
Hồng Liên Kiếm Tôn không khỏi mỉm cười: “Đứa nhỏ này có tư chất cực tốt, thành tựu tương lai có thể không thua gì Ngô Bình”.
Thẩm Huyền Tông vô cùng vui vẻ, nói: “Thanh Quả, Ngô Bình là sư huynh của con, sau này có chuyện gì cần thì cứ đi hỏi nó”.
“Vâng”. Tô Thanh Quả vô cùng ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói.
“Ngô Bình, bọn ta đưa Thanh Quả đi trước, con nên làm chuyện mình nên làm đi”.
Tiễn mấy vị sư tôn và Tô Thanh Quả đi, Hồng Liên Kiếm Tôn cũng cáo từ.
Nhan Vũ Sương không đi, cô ta cười nói: “Chúc mừng sư huynh lại có thêm một sư muội”.
Ngô Bình hỏi: “Vũ Sương, tôi muốn nhờ cô giúp ta một việc gấp”.
Nhan Vũ Sương vội vàng nói: “Mời sư huynh nói”.