Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải thu thuế của nước Thiên Võ? Nước Thiên Võ không phải thế lực lớn gì cả, trưng thu thuế cũng chẳng được bao nhiêu”.
Quan thuế đáp: “Tiền thuế thật ra cũng không ít”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ồ, các anh định thu bao nhiêu?”
Quan thuế nói: “Thu thuế theo diện tích và dân số, nước Thiên Võ phải nộp khoảng hai phẩy năm nghìn tỷ tiền Đạo”.
Ngô Bình đập bàn: “Hai phẩy năm nghìn tỷ? Thuế nha các anh thèm tiền đến phát điên rồi à?”
Quan thuế đáp: “Đây là kết quả mà Thuế nha tính ra”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không nộp thì sao?”
Quan thuế:“Không nộp thuế, chính là phản nghịch Tiên Đình. Đương nhiên Tiên Đình sẽ không khoanh tay ngồi yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiến đánh nước Thiên Võ”.
Im lặng một hồi, Ngô Bình hỏi thẳng: “Có phải nhằm vào nước Thiên Võ hay không?”
Quan thuế nói: “Nếu nói là nhằm vào thì đúng là có đôi chút”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, người muốn nhằm vào nước Thiên Võ là ai?”
Quan thuế đáp: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không biết rõ những chuyện này”.
Ngô Bình nói: “Thế thì các anh quay về đi. Bảo với bên quản lý Thuế nha rằng nước Thiên Võ sẽ không nộp một xu thuế nào. Nếu có bản lĩnh thì đến đây đòi thuế đi!”
Quan thuế trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ trả lời nguyên văn”.
Ngô Bình phất tay, người này mới đứng dậy được. Anh ta kinh hãi nhìn Ngô Bình rồi vội vã dẫn tuỳ tùng rời đi.
Sau khi nhóm người của quan thuế đi khỏi, Đường Tử Di nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Huyền Bình à, e là chuyện này không dễ giải quyết. Thuế nha quả thật không phải là thế lực lớn gì cả, nhưng họ nắm giữ quyền thu thuế. Chúng ta từ chối nộp thuế, e rằng phía Đại Thiên Tôn sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thật sự xuất binh tấn công chúng ta”.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chắc chắn họ không dám tấn công đâu. Hiện nay Tiên Đình đang thiếu binh sĩ duy trì hiện trạng, làm gì còn binh lính mà đánh anh?”
Đường Tử Di thở phào: “Chỉ cần không xuất binh là tốt rồi!”
Ngô Bình bảo: “Điều anh lo không phải là Tiên Đình xuất binh đánh chúng ta, mà là sau này đối phương còn giở thủ đoạn nào khác để đối phó chúng ta hay không. Nước Thiên Võ nằm ở phía Nam của Nam Thiên Môn, vị trí vô cùng quan trọng, Tiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ kiểm soát nơi này. Anh lo rằng sau này bọn họ sẽ lấy chuyện đó làm cái cớ, dùng âm mưu quỷ kế để chia cắt nước Thiên Võ!”
Đường Tử Di nói: “Chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, âm mưu quỷ kế có nhiều cách mấy cũng không sợ!”
Ngô Bình cười bảo: “Em nói rất chính xác. Sắp tới, anh sẽ bồi dưỡng một số Thánh nhân cho đế quốc Thiên Võ”.
Đường Tử Di kinh ngạc: “Bồi dưỡng Thánh nhân?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ Hồng Hoang thống nhất, là thời điểm để Thánh Thiên Giáo mở rộng sức ảnh hưởng. Tín đồ của chúng ta càng nhiều, càng dễ bồi dưỡng ra Thánh nhân”.
Đường Tử Di nói: “Nếu thật sự có thể bồi dưỡng ra Thánh nhân, nước Thiên Võ chúng ta sẽ vững như bàn thạch, không ai có thể nghĩ đến chuyện đánh bại chúng ta nữa”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, Thánh nhân có thể giáo hoá thế nhân, cũng có thể giúp Nhân tộc đối chọi với đại tai hoạ. Nếu chúng ta có đủ nhiều Thánh nhân trấn thủ nơi này, dù là Thần tộc cũng không thể làm khó chúng ta”.