“Kết quả đúng như em nói, A Hương bị lừa vận chuyển ma tuý giúp tên đó nên bị bắt ở Mỹ. Trong tù có nhiều người xấu bắt nạt cô ấy, chưa đến ba tháng sau thì cô ấy tự sát”.
Kể đến đây, Trần Hiểu Đồng rớm nước mắt: “Đúng là yếu đuối, chết còn không sợ, mà lại sợ bị bắt nạt!”
Ngô Bình đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy rồi nói: “Tên người ngoài kia tàng trữ nhiều ma tuý nên sẽ bị xử án tử hình thôi, coi như em đã trút giận cho A Hương rồi”.
Trần Hiểu Đồng lau nước mắt nói: “Cho nên em mới cảm ơn anh”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình cười rồi lấy điện thoại ra: “Em đã dạy anh năm tiếng, anh chuyển cho em năm nghìn nhé”.
Trần Hiểu Đồng lắc đầu: “Thôi, lần này miễn phí, coi như em cảm ơn anh thay A Hương”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, đây là số điện thoại của anh, nếu sau này gặp chuyện gì phiền phức thì cứ gọi cho anh”.
Trần Hiểu Đồng lưu số điện thoại rồi gật đầu: “Vâng anh già Ngô”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Em gọi anh là gì”.
“Anh già ạ”, Trần Hiểu Đồng nhìn anh ấy: “Anh già thế rồi, em gọi đúng mà”.
Ngô Bình cười trừ, anh hơn cô ấy có năm tuổi thôi mà.
“Thế nha, có duyên sẽ gặp lại”, Trần Hiểu Đồng vẫy tay chào Ngô Bình.
Ngô Bình tiễn Trần Hiểu Đồng xuống dưới, nhìn cô ấy rời đi thì mới quay vào trong. Ngay sau đó, có hai người thanh niên hằm hằm bước tới, một tên trong số đó bị lé hỏi: “Là mày báo cảnh sát bắt Peter đúng không?”
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
Người thanh niên bị lé cười lạnh: “Ranh con, dám động đến người của bang Rắn Độc, mày cũng to gan đấy!”
Ngô Bình nhướn mày: “À, các người thuộc bang Rắn Độc hả?”
Tên mắt lé hừ một tiếng: “Có gì thì cứ đi với bọn tao đã, may ra thì vẫn còn cơ hội sống”.
Ngô Bình nhún vai: “Được, đi thì đi”.
Ngô Bình nghe Trần Hiểu Đồng kể là bang Rắn Độc này đã làm rất nhiều chuyện xấu, anh cần xử lý hội này.
Hai tên đó tưởng Ngô Bình sợ rồi nền ngoắc tay, một chiếc xe ở gần đó chạy tới, họ đẩy Ngô Bình lên xe rồi lao vụt đi.
Ngô Bình ngồi trên xe rồi hỏi: “Này hai anh, tôi có chức vụ ở bộ Công an đấy, các anh định cứ thế đưa tôi đi à?”
Hai tên kia cười lạnh, một tên nói: “Thằng nhãi, chắc mày không biết thế lực của băng nhóm bọn tao mạnh thế nào đúng không! Thứ tép riu như mày dù có bị bọn tao đánh chết, cũng không ai làm gì được đâu”.
“Thế à?”, Ngô Bình thờ ơ đáp một câu rồi im lặng.
Đột nhiên có một chiếc xe bán tải cũ kỹ phanh gấp ngay trước xe của Ngô Bình, xe sau không phanh kịp nên đâm sầm vào đuôi chiếc xe đó.
Tài xế nổi giận rồi thò đầu ra ngoài chửi bới: “Chán sống rồi à?”
Sau đó, mọi người đã được chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng, một cô gái xinh đẹp mặc đồ trẻ trung xách dao lao xuống xe rồi giơ dao lên trực bổ xuống.
Keng keng!
Ngay sau đó, kính chiếu hậu bên ngoài xe Ngô Bình đã bị đập vỡ, cô ấy lạnh giọng nói: “Thả anh ấy ra, không bà chém chết chúng mày bây giờ”.
Ba tên xã hội đen trên xe ngớ người, họ lăn lộn trong giang hồ đã lâu, nhưng đây là lần đâu tiên gặp một cô gái đẹp hung dữ như vậy.