Vào trong, anh kinh ngạc phát hiện ra trong phủ Hạ Vương không hề có lôi khí, nhưng lại cảm nhận được một chút khí tức thái cổ chân hoàng nhàn nhạt!
Khí tức này khiến cơ thể anh run lên, có một cảm giác muốn thần phục, may thay anh vốn là Nhân Hoàng, cảm giác này chỉ thoáng qua thôi.
Giữa thái cổ chân nhân và thái cổ chân hoàng có sự khác biệt. Cùng là thái cổ chân nhân đời đầu, có người rất yếu nhưng cũng có người lại là vương là hoàng trong các thái cổ chân nhân. Bọn họ dẫn dắt nhân loại mạnh mẽ thêm, được xưng là chân vương, chân hoàng!
Anh không ngừng đi về phía hoàng khí dày đặc, chẳng mấy chốc đã tới trước một khu nhà nhỏ, cửa khu nhà đóng kín, có một ông lão trước cửa, mắt nhắm hờ, cũng không biết là có nhìn thấy Ngô Bình hay không.
Ngô Bình bái ông lão một cái, ông lão mở mắt: "Quản gia Hồng, ông tới giếng hoàng khí làm gì?"
Ngô Bình cười, lấy ra một hồ lô rượu đưa cho đối phương. Mắt ông lão sáng hẳn lên, lấy luôn bình hồ lô, cười nói: "Quản gia Hồng, sao hôm nay bỗng nhiên lại cho tôi rượu thế?"
Ngô Bình khẽ thở dài, tỏ vẻ phiền não, không nói câu nào, chỉ uống rượu. Anh vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông lão, điều này chứng tỏ ông lão là người thích uống rượu. Nếu đã thích uống rượu thì cứ chuốc say ông ấy là được rồi!
Trên người anh có kha khá rượu lấy về từ Dao Trì, loại rượu này mà uống vào ba ly, đến Chân Tiên còn không tỉnh nổi.
Ông lão lắc đầu: "Trông có vẻ ông đã gặp chuyện phiền lòng rồi. Được, tôi uống với ông vài ly".
Hai người chuốc rượu nhau, không nói lời nào. Uống được nửa bình hồ lô, mặt ông lão đỏ ửng, bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất, Ngô Bình im lặng ngồi nghe.
Lại qua thêm nửa tiếng, ông lão đã nghiêng đầu ngáy khò khò rồi.
Ngô Bình lắc đầu: "Lão quỷ này uống được ghê thật".
Anh lấy chìa khoá trên người ông lão để mở cửa, đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong sân, anh đã nhìn thấy một cái giếng cổ, miệng giếng có một cục đá đậy lại, nhưng vành giếng vẫn có hoàng khí đậm đặc tràn ra ngoài.
"Xem ra hoàng khí là từ giếng tràn ra", anh khẽ cười đi tới trước giếng, giơ tay lật tảng đá ra.
Không có tảng đá, một cột hoàng khí màu tử kim xông thẳng lên, nhưng lên đến hai, ba mét đã bị Ngô Bình chặn lại. Anh bay lên ngồi trên cột khí, hoàng khí cuồn cuộn bị anh hấp thu vào trong Động Thiên, đề phòng người khác phát giác.
Anh hấp thu một ít hoàng khí, phát hiện có loại năng lượng khác pha trộn trong hoàng khí này. Loại năng lượng này không tốt cho cơ thể của loài người. Sau khi phân tích kỹ loại năng lượng này anh mới phát hiện, nó lại là tinh khí yêu tộc!
"Quái lạ, sao tinh khí của chân hoàng lại pha trộn tinh khí yêu đạo chứ?"
Nói xong, anh cho hoá thân yêu đạo của mình hấp thu tinh khí yêu tộc, còn anh thì hấp thu tinh khí chân hoàng. Làm như vậy không những không hại cơ thể mà hoá thân yêu đạo cũng có một bữa no nê.
Lúc này, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên giếng cổ, không ngừng hấp thu hoàng khí.
Bên ngoài cửa, ông lão đã uống say kia không biết tỉnh lại từ lúc nào, kinh ngạc nhìn Ngô Bình đang ở trong sân, miệng há hốc. Nhưng ông ấy không hô lên, chỉ im lặng quan sát.
Ba tiếng sau, hoàng khí trong giếng đã bắt đầu loãng đi nên anh dừng việc hấp thu, đậy giếng lại, sau đó quay người ra khỏi cửa.