Tiêu sư cấp sao có thể trở thành tiêu đầu, đây là một vinh dự.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Trương Tân Giáp nói thêm vài câu rồi rời đi, giao những chuyện còn lại cho Vương tiêu đầu. Nét mặt của Vương tiêu đầu rất lạnh lùng: “Ngô tiêu sư, lát nữa tôi sẽ giao hàng cho cậu. Cậu lạ mặt, áp tiêu với thân phận lữ khách, tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ cậu trong khoảng thời gian đó”.
Ngô Bình hỏi: “Áp tiêu đến đâu vậy?”
Vương tiêu đầu đáp: “Huyện Uy Linh trực thuộc quận Hắc Long. Khi đến đó, tự khắc sẽ có người liên lạc với cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi cần chú ý điều gì?”
Vương tiêu đầu nói: “Hãy xem mình là lữ khách, ngao du sơn thuỷ, và bảo vệ hàng thật tốt”.
Ngô Bình trả lời: “Đã rõ”.
Vương tiêu đầu lại ra ngoài thêm chuyến nữa. Khi quay lại, Vương tiêu đầu giao cho Ngô Bình một chiếc hộp kim loại to bằng bàn tay, đoạn bảo: “Đây chính là hàng, có niêm phong ở phía trên, cậu không được tự ý mở ra. Món đồ này không to, cậu có thể mang theo trong người, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.
Ngô Bình đáp: “Đã rõ. Khi nào tôi xuất phát?”
Vương tiêu đầu nói: “Hai nơi cách nhau hơn ba nghìn dặm, chỉ cần cậu giao hàng đến đó trong vòng bảy ngày là được”.
Ngô Bình bảo: “Tôi cần một tấm bản đồ”.
Vương tiêu đầu gật đầu, đoạn đi vào phòng để lấy bản đồ đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình xem bản đồ, thấy giữa hai quận có một vùng đất hoang vu, chỉ có một đường cái, ngoài ra còn có hai con đường nhỏ, nhưng đường đi quanh co, băng núi vượt rừng, chắc chắn sẽ trùng trùng nguy hiểm.
Xem xong, Ngô Bình cất bản đồ vào rồi đáp: “Tối nay tôi sẽ lên đường”.
Vương tiêu đầu nói: “Tôi cho cậu áp tiêu chuyến này vì cậu lạ mặt. Tạm thời, cậu đừng lộ diện ở tổng tiêu cục. Lát nữa cậu vẫn phải đi ra bằng cổng bên hông. Tuyến đường sau đó do cậu quyết định”.
Ngô Bình hỏi: “Người bảo vệ tôi có gặp tôi không?”
Vương tiêu đầu lắc đầu: “Không, trừ phi cậu gặp nguy hiểm, nếu không thì người bảo vệ sẽ không xuất hiện”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nữa, lập tức rời khỏi tiêu cục.
Sau khi rời đi, anh tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi trước, chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng. Trước khi trời tối, anh ăn chút đồ rồi trở về nhà trọ để tu luyện bí lực.
Nửa đêm, anh mở mắt ra. Là tu sĩ bí cảnh, Ngô Bình có thể cảm nhận được xung quanh nơi này có hai ánh mắt luôn theo dõi anh, chắc hẳn đó đều là những người âm thầm bảo vệ anh.
Bỗng nhiên, anh đẩy cửa ra, bước nhanh vào một con ngõ.
Trong ngõ có rất nhiều ngã giao, anh xoay người một cái đã “cắt đuôi” được người âm thầm bảo vệ mình. Sau đó anh thay quần áo, trà trộn vào một nhóm tiểu thương để rời khỏi thành.
Đi đường cái được vài dặm, anh tách khỏi nhóm người ấy, chuyển qua đi đường nhỏ. Lúc này, anh sử dụng một loại bí chú, cơ thể liền nhẹ đi, hai chân dùng sức một chút là có thể bay cao mấy trăm mét, và bay trên không trong thời gian ngắn.