Sau khi nhà họ Uông rời đi, Ngô Bình cất lời: “Ông ngoại, chuyện này xem như đã qua rồi. Sau này ông và bà ngoại cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống thôi ạ”.
Ông ngoại anh khẽ thở dài: “Ừ, đã qua rồi”. Vậy mà tâm trạng của ông ấy lại có phần buồn bã.
Bà ngoại kéo tay ông ngoại: “Ông à, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiểu Bình nói phải. Sau này chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống thôi. Tôi muốn đi du lịch, ngày mai chúng ta khởi hành nhé”.
Ông ngoại gật đầu: “Ừ, bà muốn đi đâu, tôi đi với bà”.
Ngô Bình và Trương Lệ nhìn nhau cười. Trương Lệ nói: “Tiểu Bình à, ông bà ngoại đã có mẹ chăm sóc rồi, con đi làm việc đi”.
Mấy hôm nay bận bịu suốt, Ngô Bình muốn nghỉ ngơi một chút, bèn gọi Ngô Mi đến chơi trò chơi với mình.
Hai anh em chia đội, đánh với nhau hai ván. Ngô Bình bảo: “Tiểu Mi, mấy hôm nữa mới có thể về quê. Em học hành đừng để sa sút”.
Ngô Mi đáp: “Em biết rồi. Mấy hôm nay em đang học giáo trình đại học”.
Ngô Bình tò mò: “Học giáo trình đại học làm gì?”
Ngô Mi trả lời: “Giáo trình cấp ba vô vị lắm. Bây giờ em đang nghiên cứu tài liệu về vật lý và đại số cao đẳng, khá hay ho”.
Ngô Bình bó tay: “Anh bảo này, Tiểu Mi. Trước đây em nói là muốn thi vào Hoa Thanh, sau đó lại muốn đến đại học Thiên Kinh học khảo cổ, giờ lại đổi ý, đi học vật lý và đại số. Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Ngô Mi đáp: “Anh à, người thông minh như em có nhiều sở thích là chuyện bình thường mà”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tiểu Mi, con người muốn lập được thành tích thì phải học chuyên về một lĩnh vực nào đó. Anh biết có rất nhiều người tài giỏi, học gì cũng hiểu rất nhanh, nhưng đến cuối cùng lại không có cống hiến gì xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó”.
Ngô Mi nói: “Anh à, tại sao phải có cống hiến xuất sắc chứ? Con người sống thật vui vẻ, chẳng phải đã tốt rồi sao?”
Nào ngờ Ngô Bình lại không phản bác được. Anh sững ra rồi đáp: “Em nói rất có lý, do anh nghĩ quá nhiều. Trẻ con phải nên vui vẻ”.
Ngô Mi liếc anh: “Em không còn là trẻ con đâu. Em mười bảy tuổi rồi nhé”.
Ngô Bình bảo: “Em có thời gian thì nghiên cứu về tài chính và kế toán đi, sau này quản lý tiền giúp anh”.
Ngô Mi chớp mắt: “Thế cũng hay đấy ạ. Được, ngoài ngành chính, em sẽ học thêm về kế toán, tài chính, quản lý công thương này kia, dễ giúp anh làm việc”.
Đánh đến ván thứ ba thì Mỹ Ngọc gọi video cho anh. Mỹ Ngọc được đại sư Thanh Liên gửi gắm nhờ Ngô Bình chăm sóc. Gần đây cô ấy luôn cố gắng học tập, muốn tham gia kỳ thi đại học năm nay với Ngô Mi.
Cô ấy dồn toàn bộ tinh lực vào việc học hành. Thế nên khi rời huyện Minh Dương, Ngô Bình tạm thời để cô ấy sống cùng Bạch Băng, như vậy sẽ không gián đoạn chuyện học của cô ấy.
Anh mở video, nhìn thấy Bạch Băng và Mỹ Ngọc.
Bạch Băng cười bảo: “Ngô Bình, nói cho em biết một tin tốt”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tin tốt gì thế?”
Bạch Băng đáp: “Mỹ Ngọc tham gia kỳ thi vật lý, thành tích lọt vào top năm toàn tỉnh. Mỹ Ngọc quả là thiên tài, mới học vật lý có nửa tháng thôi đấy”.
Ngô Bình cũng kinh ngạc: “Giỏi vậy sao?”