Ngô Bình biết được điều này vì anh có rất nhiều kinh nghiệm luyện đan cùng các hiểu biết sâu rộng về dược tính của từng loại dược liệu. Đương nhiên đó cũng nhờ công lớn của khả năng nhìn xuyên thấu, vì nó có thể nhìn thấy bản chất phản ứng của dược liệu.
“Tình cờ em biết vài dược liệu trong số này”, anh giải thích.
Minh Thiên cười nói: “Sư đệ đã giúp chị được một việc lớn đấy, bởi chỉ có vài thầy luyện đan luyện chế được Tuyệt Tâm Đan thôi. Nhưng họ đều giữ bí mật, vì họ kiếm tiền dựa vào nghề này mà”.
Ngô Bình: “Xem ra, đây là một ngành rất có tương lai!”
Minh Thiên: “Chị sẽ chia cho cậu một nửa tiền bán đan dược”.
Ngô Bình: “Sư tỷ khác sáo rồi, sao em lấy tiền của chị được”.
Minh Thiên: “Nếu không có cậu thì chị đâu thể giải quyết được vụ này, cậu đừng khách sáo với chị làm gì”.
Ngô Bình chợt nhớ tới một loại đan dược khác cũng trên bảng Linh Đan rồi hỏi: “Sư tỷ, em thấy đan dược trên bảng Linh Đan đều đại diện cho một vấn đề khó trong luyện đan”.
Minh Thiên cười nói: “Sư đệ rất giỏi, vì cậu đã phát hiện ra chuyện này này. Đúng thế, một trăm loại đan dược đầu tiên đều đại diện cho các vấn đề khó trong luyện đan, càng lên trên thì càng khó giải quyết”.
Sau đó, Ngô Bình sai người đi lấy dược liệu để đích thân luyện chế một lò. Cô ấy dùng cách của Ngô Bình, quả nhiên đã dễ dàng luyện chế thành công. Nhưng vẫn có nhiều chi tiết cần cô ấy nghiền ngẫm sâu hơn.
Sau khi Minh Thiên luyện chế hai lò liên tục thì trời cũng đã tối, Ngô Bình tạm biệt ra về. Trước khi đi, Minh Thiên đã tặng anh một huy chương đồng. Có nó rồi, anh có thể đi thuê các lò luyện đan cao cấp, tiền thuê sẽ do Minh Thiên trả, thường thì sẽ là cả triệu tiền Tiên một ngày.
Ngô Bình về tới nhà thì Hồ Tông Linh đã mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan về. Ngô Bình cầm lấy rồi đọc lướt qua, sau đó quyết định bắt đầu từ đan dược đứng thứ 100.
Anh vảo Hồ Tông Linh đi mua dược liệu, tiện thể mang đan dược anh vừa luyện giao cho môn phái, phải trả nợ trước đó thì mới tiếp tục lấy dược liệu được.
Giờ trời đã tối hẳn, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược dùng cho bước chuyển thứ năm và sáu của bí thai.
Trước khi trời sáng, anh đã uống hai viên đan dược cực phẩm và hoàn thành cả hai bước chuyển trên. Chờ anh bế quan xong thì đã là buổi chiều.
Anh vừa ra ngoài thì Hồ Tông Linh đã nói: “Công tử, Ngũ Vị Đường mời công tử đến, nhưng do công tử đang bế quan nên tôi không dám làm phiền”.
Ngô Bình hỏi: “Ngũ Vị Đường là chỗ nào?”
Hồ Tông Linh: “Đó là một tổ chức thầy luyện đan của môn phái ta, gồm 57 thầy luyện đan, họ chia nhau luyện chế vài đan dược, sau đó cùng bán ở Ngũ Vị Đường. Tiền bán được sẽ nộp lên trên 20 phần trăm để phát triển Ngũ Vị Đường, số còn lại thì họ chia nhau”.
Ngô Bình: “Có cả tổ chức này à, trình độ luyện đan của các thầy luyện đan thế nào?”
Hồ Tông Linh: “Hầu hết đều từ Tam Đỉnh trở lên, trong đó không thiếu thầy luyện đan Hoàng Đỉnh và Thanh Đỉnh”.
“Họ tìm tôi có việc gì nhỉ? Lẽ nào định mời tôi gia nhập?”
Hồ Tông Linh: “Tiểu nhân nghe có vẻ đúng thế đấy, công tử có định làm với họ không?”
Ngô Bình: “Tôi bán thẳng đan dược cho môn phái không phải tiện hơn à? Có gì khác nhau đâu?”
Hồ Tông Linh cười nói: “Khác chứ ạ, công tử bán cho môn phái đan dược gì thì đâu có ai biết. Nhưng nếu ở Ngũ Vị Đường, nếu đan dược của công tử đủ tốt và hiếm thì giá sẽ đắt hơn bán cho môn phái nhiều, đã thế còn tạo dựng được tầm ảnh hưởng và hành thầy luyện đan nổi tiếng”.
Ngô Bình: “Làm thầy luyện đan nổi tiếng thì có ích gì?”