Hồng Lăng gật đầu: “Không chán đâu anh, ở đó có nhiều bạn, em thích lắm”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt rồi, giờ em hãy làm quen với trường lớp trước, nếu thấy không phù hợp thì nghỉ cũng được”.
Đường Tử Di: “Em định để Hồng Lăng học luôn lớp 12, sau đó thi đại học vào năm sau”.
Ngô Bình: “Thật ra thi đại học cũng không quan trọng đâu, với độ tuổi hiện giờ thì Hồng Lăng chỉ cần đến trường và làm quen với các bạn mới, thích ứng dần với cuộc sống bình thường là được rồi”.
Đường Tử Di hiểu ra vấn đề: “Anh nói phải”.
Hồng Lăng xua tay: “Hai người nói chuyện đi, em phải đi học bài đây”, nói rồi, cô ấy đứng dậy đi vào phòng học.
Đường Tử Di và Ngô Bình đưa mắt nhìn nhau, Đường Tử Di nói: “Anh mà không đến thì em định đi thăm bác gái với Tiểu Mi rồi”.
Ngô Bình xua tay: “Chuyện xong rồi, cô đừng lo”.
Đường Tử Di: “Thế thì tốt, em còn nghĩ nếu ở đó không an toàn thì để cô với Tiểu Mi đến nhà em ở”.
“Không cần đâu, à vịnh Bạch Long vẫn đang thi công tốt chứ?”
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng anh, nhưng có một việc em thấy hơi lạ”.
“Hả? Việc gì thế?”, Ngô Bình hỏi ngay.
Đường Tử Di: “Có một người ở Lĩnh Nam rất có hứng thú với căn biệt thự của anh”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cái gì? Rất có hứng thú với căn biệt thự ấy ư? Anh ta bảo sao?”
Đường Tử Di: “Anh ta bảo tiền nong không thành vấn đề. Đương nhiên là em từ chối rồi, ở đó có mắt trận, sao em có thể bán cho người ngoài được?”
“Cô có biết thân phận của người đó không?”, Ngô Bình hỏi với vẻ nghiêm túc.
Đường Tử Di: “Anh ta là Trần Vĩnh Chân, người của Trần Thị - hộ giàu thứ ba ở Lĩnh Nam. Em có hỏi thăm mấy người bạn thì họ nói hình như nhà họ Trần này còn là một gia tộc tu hành, họ nổi tiếng ở Lĩnh Nam lắm. Trần Vĩnh Chân còn liên quan đến Song Tiên ở Lĩnh Nam đấy”.
“Em còn hỏi cả ông ba nhà họ Từ nữa, ông ấy bảo Song Tiên rất nổi tiếng vào thời Thanh, nhưng về sau đã sống ẩn dật. Cho tới mười năm trước thì đã phá lệ rồi nhận Trần Vĩnh Chân làm đồ đệ, chuyện này làm chấn động giang hồ luôn”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Nếu Trần Vĩnh Chân lại đến nhắc chuyện mua biệt thự thì cô sắp xếp cho tôi gặp anh ta nhé, tôi muốn xem anh ta có bản lĩnh đến đâu”, linh khí Tử Long là vật báu hiếm có nên anh phải giữ lại bằng mọi giá. Nếu người kia biết được chuyện linh khí Tử Long thì anh buộc phải nhờ hai vị sư huynh ra mặt giúp. Dẫu sao đó cũng có Song Tiên chống đỡ cho anh ta, chắc hẳn người này phải ở cảnh giới Võ Thần rồi nên anh không thể đánh lại được.
Đường Tử Di: “Vừa hay anh ta hẹn em bảy giờ tối nay gặp nhau ở Tuý Tiên Lầu này, anh đi luôn nhé”.
Ngô Bình thoáng phân vân nên quyết định gọi cho sư huynh Dương Mộ Bạch để hỏi dò về Song Tiên ở Lĩnh Nam.
Đúng là Võ Thần có khác, Dương Mộ Bạch biết rất rõ về Song Tiên.
Song Tiên là hai cao thủ cảnh giới Võ Thần, tên tuổi không rõ, cũng không biết về phe chính hay tà, nhưng họ từng làm công việc bảo vệ hoảng tử của triều Thanh. Sau đó, hoàng tử không được kế vị nên họ đã lui về ở ấn, tránh bị Ung Chính tiêu diệt.
Về sau, không ai thấy Song Tiên nữa. Cho tới 30 năm trước, họ chợt xuất huện ở Đông Nam Á và trở thành hai trợ thủ đắc lực cho Hắc Thiên Giáo.