Hai người vui vẻ tán gẫu trong buổi tiệc. Lúc này Ngô Bình mới biết quốc vương Kim Ưng tên Vu Kiên.
Vu Kiên uống vài chén rượu rồi nên nói nhiều hơn hẳn. Vẻ mặt anh ấy đượm buồn: “Tổng đốc Ngô, thật ra một quốc vương như ta cũng chịu nhiều ấm ức. Như tên Khuất Kim Tàm mà ta đã giết hôm nay, đã thao túng triều chính suốt mười mấy năm, hầu hết quan lại đều là người của kẻ này. May nhờ có Tổng đốc Ngô ra tay, giúp ta diệt trừ tai hoạ”.
Ngô Bình bảo: “Triều của ngài đã truyền được chín đời, lẽ ra phải nắm nhiều quyền kiểm soát nước Kim Ưng mới phải”.
Vu Kiên cười khổ: “Ở đây có bốn môn phái lớn, Thánh Anh Tông ban đầu đã biến mất, nhưng lại xuất hiện một Thiên Địa kiếm tông còn mạnh hơn. Ba môn phái còn lại cũng không dễ động vào. Quốc vương như ta mà gặp tông chủ của họ cũng phải hạ mình”.
Ngô Bình cười bảo: “Ngài làm quốc vương đúng là không mấy dễ chịu”.
Vu Kiên nâng chén rượu: “Tổng đốc Ngô, ta kính anh một chén!”
Trong lúc chuyện trò, Ngô Bình nhận thấy Vu Kiên là người sống tình cảm, có ấn tượng rất tốt về anh ấy. Anh bèn nói: “Sau này tôi vẫn còn có nhiều chuyện cần làm phiền bệ hạ. Vậy nên bệ hạ không cần khách sáo với tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời”.
Vu Kiên trầm ngâm vài giây mới đáp: “Ở Ngô Công Lĩnh cách thành Kim Ưng tám trăm dặm có một Yêu vương, hằng năm đều bắt nước ta dâng một trăm nghìn người sống để làm thức ăn cho con cháu của Yêu vương, tính đến nay đã sáu mươi bảy năm rồi. Ta muốn giết Yêu vương nhưng năng lực có hạn, lại không có cao thủ trong tay”.
Nghe xong, Ngô Bình hiểu ngay ý của anh ấy, bèn hỏi: “Yêu vương này có tu vi thế nào?”
Vu Kiên đáp: “Từng có Hư Tiên chiến đấu với nó và bị nó ăn mất”.
“Là yêu gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.
“Một con hổ yêu, ăn rất nhiều người sống, còn luyện hồn phách thành ma trành, cực kỳ mạnh. Hầy, thân là vua một nước mà ta lại chẳng thể bảo vệ thần dân của mình, thật đáng hổ thẹn!”
Ánh mắt của Ngô Bình đầy sắc lạnh: “Hổ yêu đáng chết. Bệ hạ hãy chờ tôi, tôi sẽ lấy đầu hổ yêu này để trả thù cho những người dân đã mất!”
Vu Kiên cả kinh, chưa kịp khuyên nhủ thì Ngô Bình đã biến mất.
Xung quanh Ngô Công Lĩnh là rừng thiêng nước độc, trùng độc ẩn hiện. Trong núi có một con hổ yêu, một trăm ba mươi năm trước đã hoá yêu, hiện tại tu vi của nó ngày càng thâm sâu, ăn thịt người sống quanh năm.
Lúc này hơn mười nghìn nam nữ thanh niên đang bị giam trong một hang động khổng lồ. Họ đều là thức ăn của hổ yêu, có thể bị ăn thịt bất cứ lúc nào.
Có mấy con sói yêu canh chừng ở cửa hang, một khi chúng đói sẽ vào hang ăn thịt người sống, mỗi bữa phải ăn một, hai người.
Ngô Bình bay đến gần Ngô Công Lĩnh, thấy ngay một ngọn núi được chất thành từ xương trắng. Hoá ra, xương người còn thừa sau khi bị ăn thịt sẽ được vứt ở gần hang động, theo thời gian, nó đã chất thành một ngọn núi xương.
Ngô Bình đáp xuống trước hang động, nhìn ngọn núi xương trắng cao cao ấy mà thở dài thườn thượt.