Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi hiểu. Nếu không tự tin một trăm phần trăm, tôi sẽ không quay về Đông Doanh”.
Rồi ông ta nói với Lạc Mộng Trần: “Mộng Trần, sau này Ngô Bình chính là chồng cháu. Cháu phải trung thành với cậu ấy!”
Ngô Bình xua tay: “Ông Lạc à, tôi giúp ông không đơn thuần là vì lợi ích. Những cái khác thì không nói, viên đan ấy của tôi, ba mươi tỷ của ông có thể mua nổi không?”
Lạc Trường Sinh đồng ý: “Phải. Viên đan ấy đã giúp tôi hồi phục thần hồn, là báu vật vô giá đối với tôi”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta kết bạn đi. Ông hãy để cháu cố của ông về Đông Doanh. Cô ấy có quyền quyết định tương lai của mình”.
Nghe được những lời này, trái tim Lạc Mộng Trần run lên, bèn nhìn anh với ánh mắt cảm kích: “Anh Ngô Bình, anh là nhân tài kiệt xuất. Mộng Trần có thể trở thành người phụ nữ của anh là phúc ba đời. Xin anh đừng nói như vậy, trừ phi anh ghét bỏ Mộng Trần”.
Ngô Bình ngẩn ra, thầm nghĩ, thế là muốn quấn lấy mình à?
Anh húng hắng bảo: “Lạc Mộng Trần, hôn nhân đại sự không phải là chuyện tôi có thể làm chủ. Sau này hẵng tính”.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Cậu Ngô à, để Mộng Trần ở lại chăm sóc cậu là đúng rồi. Về việc cậu có cho con bé danh phận hay không thì tuỳ ý cậu”.
Lạc Mộng Trần cũng tiếp lời: “Anh Ngô Bình, xin hãy để tôi ở lại bên cạnh anh!”
Ngô Bình còn định chối từ thì Lạc Trường Sinh đã đứng dậy. Ông ta nở nụ cười nham hiểm, đoạn nói: “Cậu Ngô, tôi đi gặp hai kẻ rác rưởi ấy đây. Mộng Trần tạm thời ở lại bên cậu”.
Lạc Trường Sinh nói đi là đi ngay. Đến khi Ngô Bình đuổi theo ra cửa thì ông ta đã biến mất.
Lạc Mộng Trần lo lắng: “Ông cố đi gặp nhẫn thánh và kiếm thánh rồi. Năng lực của ông còn chưa hồi phục…”
“Yên tâm đi”, Ngô Bình nhẹ nhàng nói,“Địa Tiên là một sự tồn tại cực kỳ khủng khiếp, mà ông Lạc cũng chẳng phải là Địa Tiên bình thường. Chỉ cần ông ấy kéo giãn khoảng cách, dù có là kiếm thánh hay nhẫn thánh cũng không đủ sức đe doạ ông ta”.
Lạc Mộng Trần mừng rỡ: “Thật ư? Anh Ngô Bình thật thông thái, hiểu biết cả cảnh giới Địa Tiên”.
Đối với người dưới cấp Địa Tiên, dù có là Nhân Tiên cũng khó lòng tỏ tường sự kỳ diệu của cấp bậc Địa Tiên. Vậy mà Ngô Bình lại khẳng định chắc nịch như vậy, chứng tỏ anh có hiểu biết sâu rộng về Địa Tiên.
Ngô Bình đáp: “Biết sơ sơ thôi”.
Rồi anh nhìn hai ninja nữ phía sau Lạc Mộng Trần: “Họ là vệ sĩ của cô à?”
Lạc Mộng Trần vội đáp: “Hoshi và Miyo. Họ đã lớn lên cùng tôi. Theo sự sắp xếp của ông nội, họ đã được huấn luyện theo chế độ hà khắc nhất ngay từ bé, mục đích là bảo vệ tôi. Trên danh nghĩa, chúng tôi là chủ tớ, nhưng thật ra thân thiết như chị em vậy”.
Ngô Bình lắc đầu, thở dài: “Thật đáng tiếc. Hai hạt giống tốt lại bị huấn luyện thành ra thế này”.
Nghe anh nói vậy, Miyo lập tức lộ vẻ không phục. Nhưng Lạc Mộng Trần đang có mặt ở đây, cô ta không dám lên tiếng.
Ngô Bình chẳng quan tâm, nói tiếp: “Nhẫn thuật mà họ học quá rác rưởi. Cái gọi là ‘trèo cây tìm cá, bỏ gốc lấy ngọn’ chính là để chỉ họ đấy”.