Ngô Bình: “Nếu cũng là cường giả thì cần gì được bảo vệ?”
Cái đầu một mắt: “Khi cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ có vào đây mới thoát nạn được”.
Ngô Bình: “Được rồi, tôi sẽ thử. À, khi tôi làm xong việc này thì sẽ được gì?”
Cái đầu một mắt: “Trong pháo đài có nhiều vật quý lắm, cậu có thể chọn tuỳ ý”.
Cái đầu một mắt vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt Ngô Bình thay đổi. Anh đã xuất hiện trong một thế giới lớn, trước mặt là một khe núi có linh khí dồi dào.
Ngô Bình hỏi: “Ông xưng hô sao nhỉ?”
Cái đầu một mắt: “Tôi là Tử Tinh”.
Ngô Bình nhìn thấy con ngươi của cái đầu này có màu tím: “Tử Tinh, nơi này do tiên sinh Bắc Minh tạo ra à? Môi trường sống thích thật đấy!”
Tử Tinh: “Tiên sinh đã dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ để tạo thành nơi này và lấy tên là Thất Bảo Giới. Nếu người không mất thì có thể trở thành cường giả cấp vũ trụ rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một nơi lý tưởng, sau này tôi có thể đến tuỳ thích không?”
Tử Tinh: “Đương nhiên, sau này cậu là chủ nhân của nơi này rồi mà”.
Ngô Bình: “Tôi dẫn người khác đến được chứ?”
Tử Tinh: “Được, cậu là chủ nên muốn làm gì thì làm”.
Ngô Bình gật đầu rồi đi ra gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly vào.
A Ly nhìn thấy nơi này thì ngạc nhiên nói: “Nơi này thích quá! Em cảm nhận được khí tức của bảy vũ trụ”.
Ngô Bình: “Cảm giác của cô chuẩn đấy, đây là Thất Bảo Giới do tiên sinh Bắc Minh dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ tạo thành”.
A Ly: “Không chỉ là mảnh vỡ của vũ trụ đâu, còn có sinh linh trong các vũ trụ ấy nữa, chúng đang bị phong ấn ở đây”.
Ngô Bình sững người: “Bảy sinh linh mạnh mẽ ư?”
A Ly: “Vâng, bảy con. Thực lực của chúng chắc đều hơn em, chúng ở cấp vũ trụ rồi”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh Bắc Minh phong ấn chúng kiểu gì vậy?”
Tử Tinh xuất hiện: “Tiên sinh từng trải qua nhiều cuộc kỳ ngộ nên chuyện này cũng bình thường thôi”.
Thần niệm của Ngô Bình có thể che phủ đến nơi rất xa ở Thất Bảo Giới, loáng cái anh đã phát hiện ra một bảo địa, vì thế đã dẫn Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly bay đến đó.
Khi họ bay lên cao, Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn thấy cảnh vật bên dưới xong thì ngạc nhiên hô lên: “Nhiều dược liệu quá!”
Tử Tinh cũng bay theo rồi nói: “Thất Bảo Giới có bảy ruộng thuốc, mỗi ruộng đều trồng dược liệu quý của một vũ trụ”.
Ngô Bình sáng mắt lên rồi vội vàng đáp xuống. Bên dưới chân anh là những cây thuốc cao quá nửa người, cây đều kết quả màu đen đỏ to như quả hạch đào và toả ra mùi thuốc thơm nồng.
Anh hái một quả xuống ngửi rồi cắn một miếng để cảm nhận dược lực. Vài phút sau, làn da của anh đã liên tục đổi màu ba lần, làm anh không khỏi cười phá lên.
Thiên Tuyết Linh Kiều vội hỏi: “Huyền Bình, thuốc này thế nào?”
Ngô Bình: “Dược lực của thứ này rất kỳ diệu, anh chưa từng gặp bao giờ”.
Nói rồi, anh lại hái dược liệu khác, mỗi loại đều có đặc tính riêng.