Hoàng Lập Kiệt nói: “Ngô Bình vỗ nhẹ mấy cái lên vai con, sau đó con cứ thấy khó chịu”.
Hoàng Nhân Tôn ngạc nhiên, vội nói: “Con cởi áo ra để bố xem thử”.
Thế là Hoàng Lập Kiệt cởi áo khoác ra thì thấy trên vai anh ta có một bông hoa sen màu đỏ tươi như máu. Kỳ lạ là nó đang từ từ nở ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hoàng Nhân Tôn nhìn thấy cảnh đó thì tròn mắt, ông ta dụi mắt, đưa tay ra sờ lên thử. Lúc tay của ông ta vừa chạm vào Hoàng Lập Kiệt thì liền có một luồng sức mạnh chạy vào cơ thể ông ta, đốt cháy chân khí tích tụ sau bao năm tu luyện trong cơ thể ông ta.
Cơ thể Hoàng Nhân Tôn phình ra như một quả bóng, sau đó “bùm” một tiếng, nổ thành sương máu. Uy lực khủng khiếp của vụ nổ làm phòng sách nổ tan tành, đến Hoàng Lập Kiệt ở bên cạnh cũng bị nổ tung, hiện trường cũng nổ banh chành.
Đến lúc chết Hoàng Lập Kiệt cũng vẫn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện là thế nào. Thật ra, đấy là một loại bí thuật được Ngô Bình thi triển, có thể cất giữ năng lượng trong cơ thể, một khi có cao thủ luyện khí tiếp xúc với cậu thì luồng sức mạnh đó sẽ lập tức truyền vào người đó, làm chân khí trong cơ thể của đối phương phát nổ, giết chết đối phương.
Tối đó Ngô Bình tiếp tục tu luyện Luyện Khí tầng chín, đoạn thần.
Cậu chỉ mất một buổi tối đã luyện được Đoạn Thần Viên Mãn, sức mạnh kỳ diệu không ngờ toát ra từ Huyền Môn, tôi luyện thần hồn của cậu. Trong hư không còn có thần lực trút xuống, tẩy luyện thần hình của cậu.
Sau một hồi tôi luyện, cậu cảm thấy tinh thần của mình mạnh lên gấp nhiều lần, tư duy cũng sáng suốt hơn, trí lực cũng được nâng cao rõ rệt.
Để kiểm tra sự thay đổi này, cậu đã lấy đề thi toán Olympic trước đó làm cậu đau đầu ra, kết quả cậu đã nghĩ ra được nhất nhiều cách giải chỉ trong tích tắc, không có bài nào có thể làm khó được cậu.
Sau khi tu luyện đến rạng sáng, cậu mới nghỉ ngơi một lúc, trong lúc ăn sáng, Ngô Bình nhìn thấy tin tức vụ nổ xảy ra trong nhà của bố con thị trưởng Hoàng, cả hai bố con đều thiệt mạng trên báo. Bộ phận cảnh sát Trung Châu phái người đến hiện trường tìm manh mối, như không có nhiều phát hiện mới, cuối cùng trở thành án chưa giải quyết.
Thị trưởng Hoàng vừa chết, vị trí của ông ta lập tức bị người khác thay thế, qua một thời gian lắng đọng cũng không có ai hỏi đến chuyện này nữa, toàn bộ sự việc đều bị bỏ dở.
Ngô Bình biết cách làm của mình có hiệu quả, cậu vẫn làm như không có việc gì đi đến trường.
Bảy giờ rưỡi, các thành viên của đội bắt xe buýt đến thành phố Minh Châu để tham gia trận đấu trên sân khách.
Khoảng mười giờ chiếc xe đến trường trung học số 1 ở Minh Châu, trận đấu sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ rưỡi.
Trận đấu được diễn ra trên sân khách, Ngô Bình cảm nhận được áp lực từ khán giả bên đội đối phương, ngoài vài giáo viên và học sinh của trường trung học số 1 ở Trung Châu, còn lại đều là người dân địa phương Minh Châu, họ đều đang cổ vũ cho trường trung học số 1 ở Minh Châu.
Nhưng trường trung học số 1 ở Trung Châu được Ngô Bình dẫn dắt nên cực kỳ tự tin, mấy yếu tố này không ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của họ.
Trận đấu vừa bắt đầu, Ngô Bình biến thành hậu vệ khống chế bóng, chuyền bóng khắp sân, cậu chuyền bóng cực kỳ chính xác, canh chuẩn thời gian, trung vệ và hậu vệ liên tiếp ghi bàn.
Mới bắt đầu mười lăm phút mà trận đấu đã có tỷ số 25-15 trường trung học số 1 Trung Châu kéo giãn cách biệt đến mười điểm.
Trường trung học số 1 Minh Châu lập tức thay đổi chiến lược, bắt đầu phòng ngự trung vệ và tiền đạo ghi nhiều điểm nhất chặt chẽ hơn, nhưng khi họ bị phân tâm, Ngô Bình đã thay thế vị trí trung vệ, liên tiếp úp rổ ba lần làm cho đội Minh Châu bàng hoàng.
Hiệp một kết thúc, tỷ số là 57-32, cách biệt đến hai mươi bốn điểm.