Ngô Bình khẽ nói: "Chị dâu, em nhất định phải báo thù cho anh. Chị ở nhà đợi em về, chúng ta lo hậu sự cho anh".
Ngô Bình bảo đám người kia lên xe, anh vô cảm ngồi vào ghế phụ lái, xe đi tới một căn nhà lớn ở trấn Bạch Dương, là nhà của Lưu Tam.
Tên đầy đủ của Lưu Tam là Lưu Thế Dũng, là con thứ ba trong nhà nên người ta gọi là Lưu Tam. Lưu Thế Dũng thích đấu đá, từng học võ, mười mấy tuổi đã thường xuyên ra vào đồn cảnh sát, quan hệ với mấy vị đại ca thế giới ngầm rất tốt.
Mấy năm trước bán đất cát, hai năm gần đây bắt đầu mở công xưởng làm hậu cần, mỗi năm kiếm được đến hàng chục triệu. Lưu Thế Dũng bây giờ đã trở thành bá chủ trấn Bạch Dương, không ai dám trêu chọc, đến cả cảnh sát cũng xưng anh gọi em với hắn, nể mặt hắn. Vì đôi lúc ở trấn xảy ra ẩu đả mà đến cảnh sát cũng không ngăn được, chỉ có Lưu Thế Dũng ra mặt mới giải quyết được.
Lưu Thế Dũng có bảy bà vợ, mỗi người ở mỗi căn nhà lớn. Biệt viện hắn ở bây giờ rộng đến hơn ba nghìn mét vuông, bên trong xây rất nhiều nhà lớn nhỏ, khá nhiều thuộc hạ của hắn đều ở trong đây, ăn chơi đàn đúm, đánh bài, luyện quyền.
Lưu Thế Dũng nuôi mấy chục tên tay chân, trong đó có vài tên công phu rất khá, cũng có vài kẻ không có thân phận gì, nghe nói là những kẻ phạm trọng tội tới nương nhờ Lưu Thế Dũng.
Gần một năm trở lại đây, công xưởng của Lưu Thế Dũng kinh doanh không tốt, một tên côn đồ như hắn đương nhiên không hiểu việc kinh doanh công xưởng. Để giảm hao hụt, hắn bắt đầu không trả lương nhân công, lần lữa đến ba tháng trời.
Cuối cùng, công nhân không làm nữa, cùng tới tìm hắn đòi lương, kết quả hắn cho người đánh chết người dẫn đầu là Ngô Thành.
Đánh chết Ngô Thành, Lưu Thế Dũng cũng cảm thấy rất phiền, mạng người lớn hơn trời mà, xử lý không tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên hắn đặc biệt phái đám côn đồ tâm phúc của mình đi giải quyết chuyện này.
Lúc này, Lưu Thế Dũng đang ở trong sân đợi đám râu vàng, hắn hy vọng chúng mang tin tốt về cho hắn.
Cuối cùng, xe dừng lại trong sân, kẻ đầu tiên xuống xe là gã râu vàng, mặt gã bị đánh sưng húp, tay gãy, xương trên người cũng gãy vài chỗ, nội thương nghiêm trọng.
Nhìn thấy Lưu Thế Dũng, gã râu vàng đã kêu lên thảm thiết: "Anh Tam, thằng nhóc này ra tay ác quá!"
Ngô Bình xuống xe, anh nhìn chòng chọc Lưu Thế Dũng, hỏi: "Mày cho người đánh chết anh tao à?"
Lưu Thế Dũng là người từng trải, nhìn thấy anh em bị đánh thảm thế này thì biết ngay Ngô Bình không phải là người dễ chọc vào, lập tức cười nịnh: "Người anh em, đừng kích động. Anh cậu là bị tai nạn lao động..."
Rầm!
Ngô Bình tới trước mặt Lưu Thế Dũng trong nháy mắt, một quyền đấm vào ngực hắn. Lưu Thế Dũng không kịp kêu đau đã bị đánh bay ra mười mấy mét, sau đó đập mạnh lên tường.
Sau đó, anh hỏi Lưu Thế Dũng đang thoi thóp: "Những ai đã ra tay, mày chỉ mặt ra cho tao".
Lưu Thế Dũng sợ hãi tột độ, hắn gắng gượng giơ tay lên chỉ từng người một, kẻ đầu tiên bị chỉ là gã râu vàng.
Hắn chỉ đến ai, Ngô Bình đều nhìn và nhớ kỹ. Đến khi hắn chỉ ra được bảy người, Ngô Bình đã điểm bảy huyệt trên người Lưu Thế Dũng, toàn thân hắn bỗng vặn vẹo, đau đớn thét lên, loại đau đớn này khiến hắn sống không bằng chết!