Từ Kiêu gãi đầu, nhìn Ngô Bình, nói: “Được lắm anh Bình, cậu lại không kể cho tớ biết chuyện này, đúng là chân nhân bất lộ tướng”.
Ngô Bình: “Tớ cũng chỉ luyện đại thôi, không ngờ lại có được chút thành tích”. Thật ra bản thân cậu cũng thấy bất ngờ, tự dưng trong đầu có mấy thứ đó, sau đó luyện đại mà thành.
Ngô Bình uống rượu một lúc, thấy không còn sớm nữa thì nói: “Tớ có chút việc, hôm khác chúng ta lại tụ tập”.
Hàn Băng Nghiên cười, hỏi: “Chuyện gì mà vội thế?”
Từ Kiêu cười, nói: “Cũng không có gì, chúng tôi có hẹn đi ăn gà”.
Mắt Hàn Băng Nghiên sáng lên, cô ta nói: “Ăn gà hả? Tôi cũng thích, hơn nữa tôi bắn cũng được, có thể đi cùng không?”
Ngô Bình và Từ Kiêu nhìn nhau rồi nói: “Vậy thì đi cùng”.
Chu Minh Lượng còn có việc nên cùng với Trương Lệ Phỉ về trước, ba người Ngô Bình thì đến quán cà phê net.
Ngô Bình mở máy, đăng nhập vào tài khoản của mình rồi chơi với Hàn Băng Nghiên một ván trước. Cậu đánh nửa chừng thì bảo Từ Kiêu vào thế mình, sau đó dùng máy khác đăng nhập bằng tài khoản của Trương Siêu đưa.
Người của Trương Siêu vẫn chưa đến, cậu gửi tin nhắn trên mạng: “Người anh em, đánh thắng sẽ có một trăm hai mươi nghìn, cố lên”.
Đúng mười một giờ, trò chơi bắt đầu, Ngô Bình nhanh chóng bắt được nhịp, gặp ai giết nấy, đến khi vào đến vòng chung kết thì chỉ còn lại ba tiểu đội với chín người.
Sau một trận chiến đấu quyết liệt, Ngô Bình dần tiêu diệt đối thủ, đội của cậu vẫn còn hai người, thành công giành được giải nhất.
Trò chơi kết thúc chưa được hai phút thì điện thoại của cậu liền có thông báo nhận được một trăm hai mươi nghìn
chuyển khoản từ Trương Siêu.