“Có người phá trận!”, người phụ nữ kinh ngạc, đang định ra ngoài kiểm tra thì thấy có một bóng người bay vào rồi đáp xuống cạnh mình.
Bà ta kinh hãi rồi lùi lại hỏi: “Cậu là ai mà dám xông vào nhà lao của nhà họ Nguyệt tôi?”
Người đến chính là Ngô Bình, anh không để ý đến người phụ nữ kia mà chỉ nhìn vào Nguyệt Thanh Ảnh đang chịu phạt. Quần áo trên người cô ấy đã bị đốt cháy, sau lưng liên tục có khói bốc lên và toả ra mùi khét.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã biến mất rồi có một đường kiếm sáng lên trong tay anh đã chặt đứt mọi xiềng xích, sau đó anh bế Nguyệt Thanh Ảnh bay về bục trắng.
Anh cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đắp lên người cô ấy, sau đó hỏi: “Thanh Ảnh, em không sao chứ?”
Nguyệt Thanh Ảnh mơ màng, cô ấy cũng tưởng tượng đến cảnh Ngô Bình sẽ xuất hiện và cứu mình. Nhưng biết đó chỉ là vọng tưởng, một vì anh đang tu luyện, hai vì dù anh có đến thì sao có thể là đối thủ của mụ đàn bà độc ác kia? Dẫu sao mụ ta cũng là cường giả tầng thứ chín Thần Thông rồi.
Người phụ nữ thấy Ngô Bình coi mình như không khí thì hừ lạnh nói: “Đúng là không biết sống chết là gì!”
Dứt lời, bà ta vung tay lên, ba đường sát quan bay ra tấn công Ngô Bình, đây là một phép thần thông sát sinh rất mạnh.
Nhưng pháp thuật của bà ta là cấp thấp nên Ngô Bình chẳng buồn để mắt tới. Anh chỉ búng nhẹ ra một tia sáng, nó bay ra xa rồi tách ra thành ba để tấn công lại đường sát quang kia.
Cheng!
Vài tiếng động khẽ vang lên, ba tia sát quang của người phụ nữ đã biến mất.
Bà ta kinh ngạc, định thi triển tiếp tài năng nhưng Ngô Bình đã chỉ vào bà ta rồi nói: “Nhốt!”
Anh vừa nói xong, đã có 18 cột sáng màu đen xuất hiện quanh người phụ nữ tạo thành một vòng tròn rồi nhốt bà ta vào giữa.
Người phụ nữ giơ tay chạm vào đó thì lập tức hét lên thảm thiết, năm đầu ngón tay đã bị ăn mòn đến đen sì lộ ra cả xương.
Vết thương của Nguyệt Thanh Ảnh hồi phục rất nhanh, cô ấy nói: “Ngô đại ca, đây là pháp thuật gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Chân pháp cấp cao, tên là Vĩnh Tù!”
Nguyệt Thanh Ảnh đi đến gần người phụ nữ rồi cười mỉa: “Đáng đời! Cho bà ở lại trong đó mãi mãi luôn”.
Người phụ nữ tức tối nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, cô định tạo phản hả!”
Nguyệt Thanh Ảnh rút một thanh kiếm ra định đâm chết người phụ nữ, nhưng chợt nghe thấy có người hô lên: “Dừng tay!”
Nguyệt Thanh Ảnh khựng lại rồi ngoảnh lại nhìn.
Một người đàn ông bước nhanh tới, người này có gương mặt dài, mặc áo giáp màu vàng, đầu đội mũ ngọc, trông rất oai phong. Đó chính là Nguyệt Đông Thăng - gia chủ của nhà họ Nguyệt.
Nhìn thấy Nguyệt Đông Thăng, Nguyệt Thanh Ảnh vứt thanh kiếm đi rồi tức tối nhìn ông ta.
Nguyệt Đông Thăng thở dài nhìn con gái mình rồi nói: “Thanh Ảnh, sao tính cách con chẳng khác gì hồi nhỏ thế hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố, bố định bắt con lấy tên vừa xấu vừa bẩn ấy ư?”