Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Chú tiểu đi trước dẫn đường, cả hai đi xuống núi, sau đó vượt qua một đỉnh núi rồi tới một khe núi âm u.
Cả hai đi thêm một đoạn vào trong thì tới một vách đá, sâu bên trong có một hang động cao hơn hai mét, bên ngoài có ghi là động Vạn Phật.
Chú tiểu nói: “Thí chủ, đại sư Tông Huy đang ở trong, mời thí chủ vào”.
Ngô Bình không suy nghĩ nhiều mà gật đầu rồi đi vào luôn.
Càng đi sâu vào trong, anh càng thấy hang động này rộng lớn, sâu bên trong hang động cao hơn năm mét, rộng bốn mét, trên vách động khắc rất nhiều tượng phật.
Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là các tượng phật ở đây như đã được hô thần nhập tượng, bức nào cũng toả ra sức mạnh tinh thuần bất tận.
Cơ thể Ngô Bình không hề bài xích khí tức của phật giáo, vì thế anh không thấy khó chịu.
Nhưng Nhân Bì Viêm Dương thì ngược lại nên Ngô Bình đã cất nó vào trong không gian Hắc Thiên.
“Chẳng trách nơi này có tên là động Vạn Phật, nhiều tượng phật quá”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh đi thêm một đoạn nữa thì thấy có một cái hố cao hai mét, bên dưới tối om, nhưng có tiếng động vang lên.
Ngô Bình không biết Tông Huy đang ở đâu nên nhảy xuống tìm.
Vừa xuống đó, anh đã ngửi thấy một mùi hôi thối rất khó chịu.
Anh cau mày, không biết đây là nơi quỷ quái nào?
Ngô Bình đi tiếp thì nhìn thấy cạnh đó có một căn phòng không rộng lắm, có một người ăn mặc rách rưới đang nằm trên đống rơm ở bên trong, người đó cuộn tròn người, thi thoảng lại run lên.
Ngô Bình định hỏi thăm vị trí của Tông Huy nên bước vào rồi nói: “Cho tôi hỏi thăm một chút…”
Anh vừa lên tiếng, người đó chợt rú lên rồi tung móng vuốt sắc nhọn về phía anh.
Ngô Bình đã luyện quyền ý đến viên mãn nên người đó vừa ra tay, cơ thể của anh đã phản ứng lại ngay, sau đó thi triển Thần Quỷ Trường Vực và cả Kinh Lôi Chưởng để nghênh chiến.
Ầm!
Bất ngờ là người đó cũng sử dụng Kinh Lôi Chưởng, nhưng không tinh thuần bằng Ngô Bình nên đã bị đánh bay.
Ngô Bình nhân cơ hội đó điểm vào người người đó, khiến ông ta bất động rồi lạnh giọng hỏi: “Tôi với ông không thù không oán, sao lại muốn giết tôi?”
Nhưng khi anh nhìn rõ mặt người đó thì mới ngẩn ra, nét mặt người đó đầy vẻ điên cuồng, ánh mắt đầy sát khí, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Người này bị tẩu hoả nhập ma rồi”, anh lẩm bẩm.
Anh lấy ngay kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu người đó, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện ra vấn đề ở đâu ngay. Sau vài mũi kim của Ngô Bình, người đó đã tỉnh táo lại, vẻ điên cuồng đã biến mất.
Người đó vén tóc lên rồi cảm kích nói: “Là thí chủ đã cứu tôi ư?”
Ngô Bình: “Cứu gì đâu, tôi chỉ áp chế sát ý của ông thôi. Cách tu hành của ông có vấn đề nên mới tẩu hoả nhập ma”.