Sau đó, anh lấy thẻ ngân hàng, bắt đầu bắn tặng tên lửa cho Lâm Băng Tiên. Một tên lửa là năm trăm tệ, anh bắn liền lúc hai mươi mũi tên tương đương với mười nghìn tệ.
Nhìn thấy dàn tên lửa của Ngô Bình, Lâm Băng Tiên cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn anh Đông Hoàng Thái Nhất. Cảm ơn, chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Moazzz!”
Ngô Bình cố ý trêu chọc cô nên bình luận: “Tặng tôi cái hôn gió đi”.
Lâm Băng Tiên đã lăn lộn trong giới giải trí đến giờ này, đương nhiên không ngại sân khấu. Cô ấy thực sự tặng cho anh một cái hôn gió.
Lúc này có một người dùng bình luận: “Em gái, qua đêm với thiếu gia đi, bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy dòng bình luận này, Lâm Băng Tiên tự động bỏ qua, không thèm đếm xỉa. Thế nhưng Ngô Bình lại không thể cho qua. Anh giận dữ bình luận: “Thứ vô học, về nhà mà ngủ với ** mày!”
Người dùng kia cũng giận dữ đáp lại: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không hả? Có tin tao gọi một cuộc điện thoại là san phẳng cả nhà mày không hả?”
Ngô Bình cười khẩy: "Thật không? Nếu mày không làm được thì sao?"
Đối phương: "Thiếu gia đây mà không làm được thì gọi mày bằng "ông nội"!"
Ngô Bình: "Được, tao sống ở..."
Sau đó anh gửi đi một đoạn địa chỉ rất chi tiết.
Đối phương: "Ranh con, đợi mà xem, lần này mày chết chắc!"
Trong một căn biệt thự ở khu nhà giàu Thiên Kinh, một thằng nhóc chừng mười tám mười chín tuổi đang nằm trên ghế sô pha. Cậu ta ném điện thoại sang một bên rồi gọi: "Ông Tống!"
Lập tức, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi cười thảo mai đi tới hỏi: "Cậu Hai, có chuyện gì vậy?"
Cậu ta chỉ vào địa chỉ trên điện thoại nói: "Ông đem theo vài người tìm địa chỉ này rồi đem tên hống hách sống ở đó gô cổ đến đây cho tôi!"
Cậu ta họ Phan, tên Lôi. Nhà họ Phan có gia chủ là Phan Cực, là ông trùm bất động sản. Nhờ cơn sốt đất trong nước mà nhà họ Phan nhân cơ hội vươn lên, trở thành gia tộc sở hữu tài sản lên tới hàng chục tỷ tệ.
Phan Cực có ba bà vợ, ba đứa con trai. Trong đó, Phan Lôi này chính là con trai thứ. Cậu ta được mọi người gọi là Phan Bá vương, là một trong tứ đại thiếu gia đất Thiên Kinh mấy năm gần đây.
Phan Cực này có thể làm ăn lớn đến vậy là nhờ có nhà vợ ba. Bố vợ ông ta là Hoàng Nhiên - một vị quan chức to ở Thiên Kinh. Năm xưa còn suýt vào nội các làm thủ tướng.
Từ nhỏ đã được nuôi lớn trong quyền lực và tiền bạc, lại là con vợ thứ nên Phan Lôi này tính tình nóng nảy, làm việc ngông cuồng, không ít lần gây rắc rối cho Phan Cực.
Ông Tống quản gia sớm đã quen với thói hành xử của cậu Hai. Ông ấy mỉm cười, cầm điện thoại lên xem địa chỉ. Ông ta nhìn dòng địa chỉ mà cảm thấy có chút ấn tượng, nói: "Cậu Hai, địa chỉ này hình như tôi đã thấy ở đâu đó".
Phan Lôi cười lạnh: "Được lắm, nếu đã là người quen của ông thì tôi có thể giữ lại cho hắn cái mạng!"