Sau khi có hình dạng mới, nguyên thần của Ngô Bình không chỉ có khí thế của nguyên thần Đế mà còn sở hữu cả các ưu thế và thiên phú của Long Hồn.
Long Hồn Biến kết thúc, nguyên thần của anh quay trở về thân xác. Anh đẩy cửa bước ra.
Ngoài cửa, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đều trợn mắt há hốc mồm đứng hóa đá tại chỗ. Thì ra giây phút Ngô Bình phóng nguyên thần Đế ra ngoài, uy lực khủng khiếp của nó đều khiến thần hồn của bọn họ phải run rẩy, tất nhiên không tránh khỏi bị làm cho khiếp sợ.
Ngô Bình cất giọng hỏi: “Hai sư huynh đang chờ em sao?”
Hoa Nguyên Cát đáp: “Sư đệ, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Nguyên thần của em quá kinh khủng”.
Anh thản nhiên nói: “Cũng không có gì đâu. Em đang luyện một bộ công pháp, ảnh hưởng của nó hơi lớn một chút”.
Tả Kỳ Phong cười khổ: “Ảnh hưởng mà em nói lớn quá rồi đấy. Người nào không biết còn tưởng là có thần tiên nào giáng trần”.
Ngô Bình thấy trời còn chưa sáng hẳn, bèn cười bảo: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến hai anh”.
Hoa Nguyên Cát xua tay đáp: “Sư đệ tu luyện tiếp đi. Bọn anh cũng không quấy rầy em nữa”.
Chờ hai người họ đi khỏi, Ngô Bình bảo Tuyết Hồng đi pha một ấm trà. Cô ấy chọn một loại lá trà có chất lượng khá cao ở Tiên Giới. Sau khi nhấp một ngụm, anh cau mày lẩm bẩm: “Sao người ta lại làm ra loại lá trà quái quỷ như thế này, hương vị vừa kỳ quái vừa tạp nham”.
Tuyết Hồng đáp: “Lá trà ở Tiên Giới chính là như vậy đấy ạ. Trà tiên cao cấp đều bị “Trại trà Bốn Mùa” lũng đoạn thị trường cả rồi. Mặc dù trà của bọn họ rất ngon nhưng mà đắt quá. Đến cả Tam gia và Tứ gia cũng chỉ có thể lấy ra đãi khách quý được thôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Chỉ mỗi mấy lá trà cũng bị lũng đoạn sao?”
Tuyết Hồng đáp: “Mặc dù sao trà không khó bằng luyện đan nhưng nguyên lý lại chẳng khác là bao”.
Anh nghe vậy cười lạnh nói: “Trà tôi sao còn xịn hơn bọn họ gấp nghìn lần”.
Nói rồi anh mở mạng Tiên gọi Tiên Nhi ra: “Tiên Nhi, cô tìm giúp tôi một ít trà tươi, phải là loại tốt nhất”.
Cô ấy lập tức dẫn ra một vài cửa hàng. Sau khi xem qua một lượt, Ngô Bình chọn ra được một loại trà vô cùng thượng hạng, lá hái từ ngọn, vừa tươi vừa non.
Bởi vì là trà xịn nên dù chỉ là lá tươi cũng đắt tới mức năm trăm tiền báu một cân. Phải biết rằng muốn sao ra được một cân trà khô phải mất năm cân trà tươi. Vậy có nghĩa là ít nhất cũng phải mất hai nghìn năm trăm tiền báu mới sao ra được một cân trà.
Sự hiểu biết về dược liệu của Ngô Bình vẫn luôn cao hơn mọi người một bậc. Anh không chút do dự tức thì lấy lò luyện đan ra bắt đầu sao trà. Thỉnh thoảng anh còn cho thêm một vài nguyên liệu để lá trà dậy mùi thơm hơn, dược lực cũng mạnh hơn.
Chẳng mấy chốc mười cân trà đã được sao xong, lá trà ánh lên vầng sáng ba màu. Bên trong loại trà này chứa đủ cả ba loại hương thơm và ba loại dược lực. Từng mùi hương dần xuất hiện cùng với các loại dược lực lần lượt hiện ra.
Khi Tuyết Hồng pha thêm một bình trà khác, nước trà sóng sánh ánh lên ba vệt sáng sắc sỡ, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Chỉ cần ngửi một cái đã thấy khoan khoái cả người, hương thơm tương đương với đan dược cấp cao!
Tuyết Hồng trợn tròn mắt, kinh ngạc reo lên: “Trà này thơm quá đi mất, hình như còn tốt hơn cả trà “Tuyết Vận” thượng hạng nhất của Trại trà Bốn Mùa nữa!”
Ngô Bình dò hỏi: “Bọn họ bán Tuyết Vận bao nhiêu tiền một cân?”
Tuyết Hồng thật thà đáp: “Một cân phải năm trăm nghìn”.
Nghe thấy thế, anh giật nảy mình: “Cái gì? Năm trăm nghìn sao?”