Mục lục
Thần y trở lại - Ngô Bình (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình không vận chuyển chân khí vào chiêu đó, nhưng tác dụng vào đúng điểm nên người đàn ông trung niên lập tức mất thăng bằng rồi ngã nhào.

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao chủ võ quán có thể bị quật ngã bởi một chiêu chứ?

Người đàn ông kia cũng rất ngạc nhiên, ông ta bật cong người dậy rồi nói: “Bái phục! Làm lại lần nữa nhé?”

Ngô Bình lắc đầu nói: “Không cần đâu, ông đứng không chắc chân, chưa luyện tốt kỹ năng cơ bản”.

Người đàn ông nghe vậy như bị sỉ nhục: “Hồi còn trẻ, tôi đã tập đứng tấn những bảy năm, mà cậu bảo chân tôi không chắc ư? Cậu coi thường người khác quá rồi đấy!”

Ngô Bình vội giải thích: “Ông đừng nổi nóng, ý của tôi là cách luyện công của ông có vấn đề”.

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Im đi! Sao phương pháp luyện công của Thái Nhất Quyền Tông của tôi có vấn đề được!”

Thấy không thể nói chuyện được nữa, Ngô Bình đành nhún vai: “Được thôi, lát tôi sẽ tấn công chính vào thế trung bình tấn của ông là ông sẽ biết ngay thôi”.

Người đàn ông hét lớn rồi tung người lên đá, rõ ràng ông ta có sở trường về quyền cước. Nhưng ông ta mới tung cú đá được một nửa thì Ngô Bình đã áp sát rồi giơ tay lên đẩy ông ta bay xa cả mấy mét, khiến ông ta lại ngã nhào.

Các học viên thấy thế thì không thể xem tiếp được nữa, có người cúi gằm mặt xuống, họ cảm thấy chủ võ quán không phải là đối thủ của người đến gây rối này.

Người đàn ông vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, tiếp tục lao lên lần thứ ba. Lần này, Ngô Bình chỉ tung một chưởng là ông ta đã ngã ngửa.

Người đàn ông định xông lên tiếp, nhưng Ngô Bình đã cau mày: “Đủ rồi đấy!”

Người đàn ông dừng bước rồi lạnh giọng nói: “Không ai được sỉ nhục Thái Nhất!”

Ngô Bình cười nói: “Tôi có sỉ nhục ông đâu? Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy có võ quán thì vào ngó nghiêng thôi, ai ngờ vừa đi vào thì đã bị ông khiêu chiến. Còn tôi bảo chân ông không vững và cách luyện công cũng có vấn đề là góp ý thật lòng, chứ nào có sỉ nhục gì ông?”

Nghe Ngô Bình nói vậy, người đàn ông ngẩn ra rồi hỏi: “Cậu không phải Hầu Thái Tông à?”

“Hầu Thái Tông nào cơ? Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình nói, vì biết họ đã hiểu lầm.

Người đàn ông tỏ vẻ lúng túng rồi vội chắp tay: “Xin lỗi! Tôi cứ tưởng cậu là Hầu Thái Tông đến gây rối nên mới nói những câu khó nghe như vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra thế, chắc tại tôi không nói rõ”.

Người đàn ông lập tức tươi tỉnh ngay, sau khi biết là hiểu lầm, ông ta đã có thái độ khác hẳn, đã thế còn mời Ngô Bình vào phòng riêng uống trà.

Sau đó, ông ta bắt đầu giới thiệu về bản thân. Ông ta là Quách Nguyên Khôn, chủ của võ quán này, ông ta là học trò của một quyền sư thuộc Thái Nhất Quyền Tông, đã luyện võ được gần ba mươi năm.

Mấy ngày trước, đột nhiên có một võ sư tên là Hầu Thái Tông từ nơi khác đến, người này có thực lực rất mạnh, đã liên tiếp khiêu chiến bảy võ quán, hôm nay là đến lượt võ quán Thái Nhất. Ngô Bình lại đến vào đúng lúc này nên mới gây ra hiểu lầm, vì thế ngay khi nhìn thấy anh, Quách Nguyên Khôn đã tỏ thái độ khó chịu.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Là tôi đến không đúng lúc”.

Quách Nguyên Khôn nói: “Nếu cậu không đến vào hôm nay thì chắc chắn tôi sẽ đón tiếp cậu chu đáo. Nhưng hôm nay tôi phải nghênh địch rồi nên chỉ có thể mời cậu chén trà thôi”.

Ngô Bình: “Em gái tôi đang thi ở gần đây nên tôi cũng không ngồi lại lâu được”.

Đúng lúc này, chợt có tiếng động vang lên ở bên ngoài, sau đó là đến các tiếng gào thét: “Ai là Quách Nguyên Khôn, mau ra đây!”

Quách Nguyên Khôn đứng bật dậy rồi bước nhanh ra ngoài, Ngô Bình đi theo sau, định xem trò vui.

Lúc này, có một người thanh niên đang đứng ở bên ngoài. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, để đầu đinh, mặt vuông, mày rậm, cánh tay thì dài ngoằng, đã thế trông còn thô hơn người bình thường rất nhiều, chân to vai rộng.

Trông thấy tướng mạo này, Ngô Bình hơi kinh ngạc. Theo anh được biết thì người này thuộc kiểu thiên tài luyện võ, không ngờ hôm nay anh lại được gặp rồi.

Người thanh niên này chính là Hầu Thái Tông đến khiêu chiến võ quán hôm nay, mặt hắn lạnh tanh, như thể không coi bất kỳ ai ở đây ra gì.

Quách Nguyên Khôn cao giọng nói: “Tôi đây!”

Hầu Thái Tông cười khẩy nói: “Ông là Quách Nguyên Khôn? Chỉ cần ông đỡ được một quyền của tôi thì tôi sẽ tha cho võ quán này. Nếu không thì he he, biến khỏi tỉnh ngay cho tôi!”

Quách Nguyên Khôn cười lạnh nói: “Ăn gì mà có khẩu khí lớn thế?”

Hầu Thái Tông híp mắt lại nói: “Tôi vốn chỉ định đánh bại ông thôi, nhưng ông đã chọc giận tôi rồi nên tôi quyết định sẽ biến ông thành người tàn phế!”

“Ngông cuồng, lên đi!”, Quách Nguyên Khôn không chút sợ hãi, ông ta gào lên rồi nhấc chân.

Ông ta vừa ra tay thì Ngô Bình đã lắc đầu, vì anh biết Quách Nguyên Khôn thua chắc rồi. Quả nhiên, Hầu Thái Tông đã đá vào chân Quách Nguyên Khôn nhanh như chớp, khiến ông ta ngã ngửa.

Quách Nguyên Khôn hự một tiếng, chân thì đang rất đau.

Hầu Thái Tông chưa chịu dừng lại, tiếp tục bật tung người lên rồi xoay tròn người, sau đó đạp một cú thật mạnh lên người Quách Nguyên Khôn.

Nếu bị trúng đòn này, Quách Nguyên Khôn không chết cũng tàn phế.

“Đủ rồi!”

Ngô Bình hét lên rồi xuất hiện sau lưng Hầu Thái Tông, sau đó kéo hắn lại, Hầu Thái Tông lập tức lùi bước.

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi vòng tay ra sau như một chiếc roi da mà không cần ngoái đầu lại, hắn tấn công chính xác vào huyệt thái dương của Ngô Bình, có lẽ do đã luyện tập vô số lần nên động tác này của hắn vừa nhanh vừa chuẩn như phản xạ có điều kiện.

Ngô Bình cũng giơ tay ra để tiếp chiêu hắn, hai cánh tay quấn vào nhau như hai cái roi da.

“Vút!”

Một tiếng động vang lên, cánh tay của Hầu Thái Tông đau nhức, mặt hắn cũng tái nhợt.

Ngô Bình thì vẫn như không có chuyện gì, anh túm lấy thắt lưng hắn rồi ấn thật mạnh, sau một tiếng động, Hầu Thái Tông đã ngã mạnh xuống đất.

Hầu Thái Tông bừng lửa giận, hắn đang định phản công thì chợt thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình, chân khí đang trực tấn công vào trong. Thoáng cái, Hầu Thái Tông vã mồ hôi lạnh, không dám cử động nữa.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh khiêu chiến thì cứ việc khiêu chiến, chứ sao lại đánh người khác bị thương? Bây giờ là thời đại pháp trị, anh có biết không hả?”

Hầu Thái Tông cứng người rồi trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thu tay rồi lùi lại, sau đó bình thản đáp: “Tôi chỉ là người qua đường thôi, nhưng thấy bất bình trước hành động tàn sát của anh. Anh giỏi võ lắm đúng không? Nào, tôi sẽ đứng yên đây, chỉ dùng một tay để tiếp chiêu thôi, anh muốn làm gì thì làm”.

Hầu Thái Tông chật vật đứng dậy, ánh mắt như sắp bùng cháy: “Đứng yên và chỉ dùng một tay để tiếp chiêu của tôi ư? Dù anh là cao thủ cảnh giới Khí thì cũng hơi coi thường tôi rồi đấy!”

Ngô Bình vừa ra tay thì Hầu Thái Tông đã cảm nhận được anh là cao thủ cảnh giới Khí rồi! Nhưng vậy thì có sao? Hắn là một thiên tài võ thuật, vì vậy thừa tự tin là mình sẽ thắng cao thủ cảnh giới Khí chỉ dùng một tay.

Ngô Bình: “Thế thì thử xem!”

Hầu Thái Tông lùi lại một chút để lấy đà, sau đó hắn tung một cú đạp nhanh như đạn bắn về phía Ngô Bình.

Hắn gần như đã dồn hết toàn lực vào cú đá này, hắn lao về phía Ngô Bình như một con bò tót, khiến ai thấy cũng phải sợ khiếp vía.

Quách Nguyên Khôn hét lên: “Coi chừng!”

Ngô Bình cười lạnh, chân khí trong người anh cuộn trào, anh đẩy một tay ra, người Hầu Thái Tông lập tức bay đi.

Chiêu này của anh rất xuất quỷ nhập thần, dường như Hầu Thái Tông chỉ là một con rối không có trọng lực, anh chỉ đẩy nhẹ một cái là bay mất.

Hầu Thái Tông ngạc nhiên phát hiện mình đã mất phương hướng sau đòn tấn công của Ngô Bình, cùng lúc đó cánh tay của anh đang quấn trên eo hắn như cái roi da.

“Bịch!”

Hầu Thái Tông ngã mạnh xuống đất, lục phủ ngũ tạng đã bị thương, hắn hộc ra một ngụm máu tươi, nhất thời không thể cử động được.

Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: “Có chút tài năng này mà cũng dám đi khiêu chiến các võ quán, lấy đâu ra tự tin thế?”

Từ khi bắt đầu học võ, Hầu Thái Tông đều rất suôn sẻ thuận lời, hôm nay bị Ngô Bình đánh bại, hắn vừa hoảng vừa tức nên nghiêm giọng đáp: “Anh là cao thủ cảnh giới Khí nên đánh bại tôi cũng là chuyện thường thôi, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh bại anh”.

“Tôi mỏi mắt mong chờ”, Ngô Bình nói.

Quách Nguyên Khôn đứng dậy rồi bước đến gần Ngô Bình, chắp tay nói: “Cảm ơn thầy Ngô!”

Ngô Bình xua tay: “Ông đừng khách sáo, hôm nay có vẻ như tôi dạy cho anh ta một bài học, nhưng thực chất là cứu anh ta một mạng đấy. Anh ta có ngông nghênh đến ngày hôm nay là vì chưa gặp cao thủ cảnh giới Khí, không thì đã bị người ta đánh chết lâu rồi”.

Hầu Thái Tông đang chậm chạp bò dậy rồi nhìn Ngô Bình, cắn răng nói: “Anh có dám nói cho tôi biết họ tên không?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là Ngô Bình, người huyện Minh Dương, anh thích đến trả thù lúc nào cũng được”.

Hầu Thái Tông nói: “Chắc chắn tôi sẽ đến!”, dứt lời, hắn ôm bụng rồi thất thểu bỏ đi.

Ngô Bình nói với theo sau: “Anh bị nội thương rồi, đừng ăn uống gì trong ba ngày tới thì sẽ khoẻ lại bình thường”.

Hầu Thái Tông không đáp lời mà đi thẳng.

Quách Nguyên Khôn hừ nói: “Thầy Ngô, thằng đó không biết tốt xấu là gì, sao cậu không mặc kệ nó?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta là thiên tài võ thuật hiếm có, nếu không thể luyện võ tiếp được nữa thì phí lắm”.

Quách Nguyên Khôn ngạc nhiên: “Thiên tài võ thuật ư? Thế sao thầy Ngô còn thả cho nó đi, nhỡ sau này nó mạnh lên rồi kiếm cậu trả thù thì sao…”

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Nếu tôi sợ anh ta mạnh lên thì đã không ra tay rồi”.

Quách Nguyên Khôn vội nói: “Đúng đúng, thầy Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, cao thủ như cậu đúng là rất hiếm có”.

Ông ta nói với các học viên: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau chào thầy Ngô đi!”

Đám học viên lũ lượt đứng dậy rồi bước tới chào hỏi, thậm chí còn có người muốn thỉnh giáo Ngô Bình về võ thuật. Nhưng anh không có nhiều thời gian nên đành nói: “Mọi người, em gái tôi sắp thi xong rồi nên tôi phải đi đây. Tôi sẽ ở lại tỉnh vài ngày, hôm khác tôi sẽ đến chơi sau”.

Quách Nguyên Khôn nói: “Việc của thầy Ngô thì cũng là việc của chúng tôi, chúng tôi sẽ đi theo cậu để chờ!”

Ngô Bình cạn lời, không hiểu những người này đang nghĩ gì nữa, song anh vẫn nói: “Không cần đâu, hôm khác tôi sẽ đến thật mà”.

Bấy giờ, Quách Nguyên Khôn mới chịu thôi, nhưng ông ta vẫn kiên quyết tiễn Ngô Bình ra tận cổng trường.

Sau đó, Ngô Bình chờ khoảng gần nửa tiếng thì đã thấy Ngô Mi đi ra.

Anh tò mò hỏi: “Vẫn còn thời gian mà, sao em ra sớm thế?”

Ngô Mi cười đáp: “Em làm xong bài từ lâu rồi, tại thấy chán quá nên em nộp bài sớm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
X
14 Tháng tư, 2024 08:54
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
PME
29 Tháng ba, 2024 14:00
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
PV
07 Tháng bảy, 2023 11:21
Không thấy có chương mới
PV
07 Tháng bảy, 2023 11:20
Không thấy có chương mới
VẢ
05 Tháng năm, 2023 12:42
Hôm nay còn nữa không ad?
VẢ
04 Tháng năm, 2023 12:38
Truyện hay mà ít comment nhỉ.
VẢ
04 Tháng năm, 2023 12:38
Tác giả bẻ lái ghê thật. Ta thích. 👾👾👾
GL
26 Tháng tư, 2023 15:52
Hay. Phát huy nha ad 😻😻😻
A
09 Tháng tư, 2023 22:24
Ok
Q
29 Tháng ba, 2023 10:06
Ok
Q
28 Tháng ba, 2023 22:51
Hay
A
15 Tháng ba, 2023 20:32
Hay
T
24 Tháng hai, 2023 19:24
Hay
P
04 Tháng hai, 2023 10:47
ok
P
04 Tháng hai, 2023 10:47
ok
M
30 Tháng một, 2023 12:55
Hay
N
05 Tháng một, 2023 13:14
Ok
P
09 Tháng mười một, 2022 22:24
Ok
TT
08 Tháng mười một, 2022 10:27
Gdjg
TT
07 Tháng mười một, 2022 21:28
Gdvg
TT
05 Tháng mười một, 2022 15:37
Jshvd
BÌNH LUẬN FACEBOOK