Người phụ nữ hét lên: “Thành Duy Sơn, sao ông lại đánh con hả?”
Thành Duy Sơn thở dài, sau đó chắp tay với Ngô Bình đang lạnh mặt: “Là tôi dạy con không nghiêm, mong cậu bớt giận!”
Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Ông định xử lý chuyện này thế nào?”
Thành Duy Sơn nhăn nhó mặt mày, ông ta suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Người chết thì không thể sống lại, chúng tôi sẽ bồi thường”.
Long Tinh Nhi đã đá văng đám đầy tớ của Thành Thiên Nhất ra rồi chạy đến ôm chị mình, nghe thấy Thành Duy Sơn nói thế, cô ấy tức tối nói: “Giết người rồi bồi thường là xong à?”
Ngô Bình: “Sư muội tôi nói đúng, nếu tôi giết hết cả nhà ông thì cũng đền tiền là xong hả? Nếu được thì tôi có nhiều tiền lắm, đủ giết nhà ông cả trăm lần đấy”.
Anh đang vô cùng tức giận, người của nhà họ Thành đúng là vô pháp vô thiên, mất hết tính người!
Thành Duy Sơn thở dài nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô cậu, nhưng chuyện đã đến nước này thì oan oan tương báo đến bao giờ? Chi bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống…”
Uỳnh!
Ngô Bình bất chợt ra tay, một chưởng ấn rơi từ trên cao xuống rồi đè Thành Thiên Nhất xuống đất bẹp dí, sau đó có một luồng khí bốc hơi lên rồi biến mất.
“Cậu dám!”, Thành Duy Sơn phản ứng không kịp nên nổi giận ngất trời rồi tung ngay một quyền về phía Ngô Bình. Ngay sau đó đã có một hình chiếu bầu trời sao với hàng ngàn vì sao xuất hiện sau lưng ông ta.
Đối diện với đòn tấn công của Thành Duy Sơn, Ngô Bình chẳng thèm để ý, anh bắn tay phải ra rồi chộp lên cao, một bàn tay khổng lồ đã bóp nát cả bầu trời sao ấy.
Thành Duy Sơn kêu hự một tiếng rồi hộc máu, mặt mày tái mét.
Người phụ nữ cũng hét lên: “Con trai tôi!”, sau đó liều mạng lao về phía Ngô Bình.
Anh vung tay lên, không gian vặn vẹo, một hang động đen ngòm xuất hiện sau lưng người phụ nữ rồi hút bà ta vào.
Anh vừa ra tay đã có hai người chết, một người bị thương, người thanh niên biến sắc mặt nói: “Cậu cũng tàn nhẫn đấy!”
“Liên quan gì đến anh!”, Ngô Bình lừ mắt với anh ta: “Đừng lo chuyện bao đồng, không cũng chung số phận giống họ đấy”.
Người thanh niên hừ mạnh nói: “Đây là đại thế giới Ngũ Hồ, không phải nơi mà người bên ngoài như cậu có thể làm bậy”.
Dứt lời, người ta phình to lên rồi hoá thành người khổng lồ và mọc thêm tám cái tay, mỗi cánh tay đều cầm một vũ khí.
Ngô Bình: “Chán sống thì để tôi tiễn đi luôn”.
Anh tung một quyền ra, đây là chiêu thức mạnh nhất của cảnh giới Thánh Võ. Ngay sau đó, trời đất đã rung chuyển, các vì sao ngừng sáng, khí tức mạt thế che phủ người thanh niên, khiến anh ta như trải qua đại kiếp của kỷ nguyên.
“Cái gì? Sao cậu có thể mạnh tới vậy!”, anh ta biến sắc mặt rồi liều mạng bỏ chạy. Nhưng hiện giờ đã bị luồng sức mạnh kia khoá chặt nên anh ta không thể cử động được.
“Xin hạ thủ lưu tình!”
Lúc này chợt có một giọng nói vang lên, một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện giữa người thanh niên kia và Ngô Bình.
Anh híp mắt hỏi: “Ông là ai?”