Sắc mặt Ngũ Long Thiên Quân thay đổi liên tục, ông ấy đang định nói thêm gì đó thì La Thiên Tướng đã lớn tiếng nói: “Có việc thì vãn bối xin góp sức, Chu Vân Thiên, nếu ông thách đấu tôi trước thì tôi sẽ đánh với ông. Nếu ông thua thì tự sát tại chỗ; nếu tôi thua, tôi sẽ nhường lại vị trí chưởng môn của Thiên Địa Kiếm Tông”.
Hai mắt Chu Vân Thiên sáng lên, ông ta đã chờ đợi hôm nay lâu rồi, vừa rồi ông ta ra tay khiêu khích đánh bay bục mây của Thiên Địa Kiếm Tông, chỉ mong La Thiên Tướng không nhịn được mà ra tay với mình.
Quả nhiên La Thiên Tướng không kìm được tức giận, chấp nhận lời thách đấu của ông ta. Ông ta cúi người với Thương Huyền Kiếm Đế: “Sư tôn, xin cho phép đệ tử khiêu chiến với La Thiên Tướng”.
Thương Huyền Kiếm Đế biết cảnh giới của hai người ngang nhau nhưng Chu Vân Thiên đã học được Cửu Thiên Kiếm kinh từ mình, nhất định có thể đánh bại được La Thiên Tướng – chỉ mới tu luyện Thiên Địa Kiếm quyết.
Ông ta gật đầu: “Được rồi, giết La Thiên Tướng được thì con đến làm chưởng môn đời tiếp theo của Thiên Địa Kiếm Tông, sáp nhập Thiên Địa Kiếm Tông vào Cửu Thiên Kiếm Vực”.
Thấy bên này sắp đấu kiếm, tất cả các thế lực đều di chuyển sang bục mây xem trò hay.
Lúc này, một độn quang rơi xuống trước mặt hai bên, đó là một thiếu niên mười mấy tuổi, lưng đeo trường kiếm, cậu ta lạnh nhạt nói: “Ông cụ nói, nếu đã muốn đấu kiếm thì nên đến võ đài đấu kiếm”.
“Được!”
Hai người biến thành hai luồng kiếm quang rồi cùng lúc đáp lên võ đài đấu kiếm.
Hoa Nguyên Cát lo lắng: “Thái sư tôn, làm sao bây giờ? Thiên Địa Kiếm quyết của chúng ta là công pháp vương phẩm, còn Cửu Thiên Kiếm kinh là công pháp đế phẩm, cách biệt này càng về sau này càng lộ rõ hơn”.
Ngũ Long Thiên Quân khẽ thở dài: “Thiên Tướng không muốn ta chết trong tay Thương Huyền Kiếm Đế nên mới liều như thế”.
Chỉ có Ngô Bình sắc mặt vẫn không đổi: “Đừng lo lắng, sư tôn sẽ có thể đánh thắng Chu Vân Thiên”.
Ngũ Long Thiên Quân: “Tiểu Bình, con nói vậy là có căn cứ gì?”
Ngô Bình: “Thái sư tôn, khoảng thời gian trước sư tôn của con bế quan, ông vẫn không biết sao?”
Ngũ Long Thiên Quân: “Là bế quan một thời gian, nhưng ta không nhận ra tu vi của nó tăng lên”.
Ngô Bình cười nói: “Không phải tăng tu vi mà là điều chỉnh Thiên Địa Kiếm quyết”.
Lúc đầu ông sửa lại Thiên Địa Kiếm quyết dựa vào Thiên Cơ Kiếm kinh, làm cho nó đạt đến công pháp đế phẩm, uy lực thậm chí còn cao hơn Cửu Thiên Kiếm kinh rất nhiều, dù sao Cửu Thiên Kiếm kinh xuất phát từ một phần của Thiên Cực Kiếm kinh, mà Thiên Địa Kiếm quyết bắt nguồn từ công pháp thiên phẩm hoàn chỉnh, mới có thể phân cao thấp.
Ngũ Long Thiên Quân: “Thảo nào ta cứ cảm thấy khí tức của Thiên Tướng ổn định và sắc bén hơn trước kia”.
Ngô Bình: “Hơn nữa tu vi của sư tôn cao hơn Chu Vân Thiên nửa cảnh giới, căn cơ cũng có nền tảng hơn ông ta nên không có lý nào ông ấy lại thua được”.
Trong khi đang nói chuyện, trận chiến đã bắt đầu, hai kiếm vân hình người phóng lên trời, nhanh chóng đụng vào nhau, kiếm vân quá nhanh, đến mức va chạm mấy vạn lần chỉ trong phút chốc, mỗi lần đều tạo ra làn sóng chấn động khủng khiếp.
Trong đó kiếm vân của La Thiên Tướng là màu đỏ tím, còn của Chu Vân Thiên là màu xám xanh.
Kiếm vân màu đỏ tím đột nhiên thu lại hung hăng chém kiếm vân màu xám xanh khác thành hai mảnh, nhưng kiếm vân màu xám xanh lại hợp thành một trong thoáng chốc nhưng khí thế vẫn yếu hơn một nửa.