Ngô Bình cau mày rồi phóng đạo thần ra ngay về phía ngôi sao chính đó. Đạo thần của anh đã được ánh sáng của vũ trụ chính rèn luyện nên vô cùng mạnh mẽ.
Một ảo ảnh xuất hiện trên ngôi sao chính kia, một bàn tay lớn vung lên rồi cầm lấy ngôi sao chính trong tay.
Ngô Bình sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Chắc đây là mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính, thế mà lại xuất hiện ở đây, bảo sao nơi này được gọi là đại lục Tinh Lan”.
Anh cất mảnh vỡ đi rồi thu đạo thần lại, sau đó ném mảnh vỡ ấy vào trong vũ trụ Thái Sơ của mình. Ngay sau đó, sức mạnh sao trời mạnh mẽ đã tiến vào cơ thể anh.
Ngôi sao chính của đại lục Tinh Lan biến mất lập tức đã làm kinh động đến rất nhiều tu sĩ, liên tục có các tia độn quang xuất hiện ở phía chân trời để tìm dấu vết của ngôi sao chính. Nhưng dù họ có tìm thấy nào thì cũng không thấy nữa.
“Ngôi sao chính biến mất rồi ư? Không thể nào!”
“Lẽ nào ngôi sao chính bị đại năng nào đó lấy mất rồi?”
“Không đâu, ngôi sao chính mạnh lắm, dù cường giả cấp vũ trụ cũng không thể tới gần, ai mà lấy nó đi được?”
Lúc này, Ngô Bình đang dốc toàn lực hấp thu sức mạnh sao trời để củng cố cảnh giới Đạo Tổ lên viên mãn.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở vườn hoa như một bóng ma. Người này đang chuẩn bị tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không biết Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ rồi hỏi: “Ngươi là ai?”
Người kia giật bắn mình, sau đó vô thức vung thanh đao trong tay lên.
Cheng!
Thanh đao đã bị Ngô Bình kẹp bằng hai ngón tay, người kia dùng hết sức nhấc đao ra nhưng không được.
Bụp.
Ngô Bình tung một chưởng vào lưng người đó, ông ta kêu hự một tiếng rồi ngã xuống đất. Tiếp đó, ông ta bị Ngô Bình đạp một chân vào mặt, anh hỏi: “Ai sai ông đến đây? Không nói thì ta giẫm chết luôn.
Người kia cảm thấy đầu mình sắp bị giẫm bẹp nên hét lớn: “Tôi nói, đừng giết tôi”.
Ngô Bình giảm lực đi: “Nói mau”.
“Là nhà họ Trình, nhà họ không cho phép người khác sống ở đây”, người kia vội nói, đây là một người đàn ông trung niên tu vi cấp Đạo Quân.
Ngô Bình: “Tại sao không cho người khác ở?”
“Vì họ không muốn ai khác sống gần đây”.
Lạc Ngưng Đan chợt đi tới rồi nói: “Nhà họ Trình sống không xa đây đâu”.
Ngô Bình đá cho người kia ngất xỉu, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Lạc Ngưng Đan: “Nhà họ Trình có biết chuyện Lạc Châu đóng giả chị không?”
Lạc Ngưng Đan: “Chắc không, vì một khi chuyện này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Lạc. Còn Lạc Châu thì nhà họ Lạc đã tuyên bố với bên ngoài là cô ta mất tích rồi”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Chị Lạc, ở đâu thì có đông người?”
Lạc Ngưng Đan: “Thành Không Tinh, đến đó thì muốn mua gì cũng có”.
Ngô Bình: “Thế mình đến đó đi”.
Lạc Ngưng Đan hỏi: “Huyền Bình, cậu muốn chị cố tình lộ diện để khiến nhà họ Trình hiểu lầm à?”
Ngô Bình cười nói: “Cô ta quá độc ác, mình không thể để cô ta được như ý”.