Nghe ngóng xong, Ngô Bình đã có tính toán riêng và âm thầm lên kế hoạch.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Tử Cường đã về, anh ta hỏi: “Cậu chủ, khi nào tới nhà họ Chương?”
Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Không cần đâu, họ sẽ tự tới tìm mình”.
Hoàng Tử Cường khó hiểu hỏi: “Họ tới tìm cậu ư?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Chương Cửu Hàn không phải kẻ ngốc, chắc đã hỏi thăm được thân phận của tôi rồi”.
Chương Cửu Hàn vừa đi làm đồng về, mặt vẫn còn dính bùn đất, ông ta nhìn ông trai mình rồi hỏi: “Con vừa đi đâu đấy?”
Chương Lăng không dám giấu mà kể lại mọi chuyện ngay, Chương Cửu Hàn tức giận mắng: “Bố đã nhắc bao lần rồi, bảo em vợ con an phận chút đi, con không nhớ à?”
Chương Lăng nghiến răng: “Bố, cậu ta cũng chỉ là tông sư cảnh giới Thần thôi, bố là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi cơ mà”.
“Ngu dốt! Cậu ta trẻ thế mà đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, thế có bình thường không?”, Chương Cửu Hàn tức điên, sau đó về phòng gọi điện thoại, lúc ra ngoài thì mặt đã sa sầm.
Chương Lăng không dám lên tiếng, chỉ biết cúi đầu.
Mãi sau, Chương Cửu Hàn mới nói: “Chuẩn bị xe, bố đến chào Ngô Bình”.
Chương Lăng ngạc nhiên: “Bố, bố đi gặp cậu ta ư?”
Chương Cửu Hàn lườm con trai mình: “Con đoán đúng rồi đấy, cậu ta là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh”.
Chương Lăng hít vào một hơi lạnh: “Bố, thế mình phải làm sao bây giờ?”
Chương Cửu Hàn thở dài: “Đến đâu hay đến đó, để bố đến xem cậu ta muốn làm gì, đi thôi!”
Mười phút sau, Chương Cửu Hàn đi ô tô đến nội thành. Lúc ngồi trên xe, ông ta bảo Chương Lăng lấy số điện thoại của Ngô Bình từ Hồ Hán Bân.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã nhận được cuộc gọi của Chương Cửu Hàn. Đối phương vô cùng khách sáo, bảo là muốn ghé thăm anh. Ngô Bình bèn nhắn địa chỉ cho Chương Cửu Hàn, chờ ông ta đến.
Mấy chục phút sau, Chương Cửu Hàn và Chương Lăng đã gõ cửa phòng. Vừa gặp nhau, Chương Cửu Hàn đã chắp tay chào: “Xin chào tông sư Ngô”.
Dù đã là cao thủ Tiên Thiên, Chương Cửu Hàn vẫn thể hiện sự kính trọng trước tông sư cảnh giới Thần - Ngô Bình. Suy cho cùng thì Tiên Thiên không dễ đạt, tông sư khó thành. Nay Ngô Bình là tông sư, vậy sau này chính là đại tông sư. Với người như vậy, ông ta buộc phải tôn kính!
Ngô Bình chào lại: “Ông Chương khách sáo quá rồi. Mời ngồi”.
Đôi bên ngồi xuống. Chương Lăng đứng bên cạnh với vẻ e dè.
Chương Cửu Hàn cười nói: “Tông sư Ngô à, trước đó con trai tôi, Chương Lăng, đã có va chạm với cậu. Tôi đưa nó đến đây để nhận lỗi với cậu”.
Ngô Bình mỉm cười: “Chuyện đã qua, tôi không để bụng”.
Chương Cửu Hàn gật đầu: “Tông sư Ngô đột ngột đến Vân Đỉnh, không biết vì có chuyện gì? Nếu cậu cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Chương là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo nữa. Chu Phật Sinh bị tỉnh lỵ đuổi đi, trật tự thế giới ngầm của tỉnh K hiện rất hỗn loạn. Phía Thần Võ Ti hy vọng tôi có thể kiểm soát tỉnh K. Vân Đỉnh là thành phố lớn thứ hai của tỉnh K, nhà họ Chương lại là vua thế giới ngầm của Vân Đỉnh, tất nhiên tôi phải đến đây chào hỏi ông Ngô rồi”.