Nhưng trước khi xuống xe, ông ta trả cho tài xế năm nghìn tệ để tài xế đi đổi bánh xe.
Ba người lại gọi một chiếc taxi khác, cuối cùng cũng đến được võ đường Liên Sơn.
Trước cửa võ đường rất náo nhiệt, có không ít người ra vào. Nhìn thấy ông lão về, mọi người đều cung kính đứng trước cửa cúi thấp đầu.
“Võ đường chủ!”, họ đồng thanh nói.
Chu Kỳ Phi đáp lại một tiếng, dẫn Ngô Bình và Đào Thành đến nơi luyện võ. Ở đây có mười mấy người nằm dưới đất, tất cả đều bị thương nặng, có vài người hấp hối sắp chết.
Chu Kỳ Phu nhìn bộ dạng đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, ông ta hỏi: “Cậu có thể chữa được không?”
Ngô Bình mỉm cười: “Không thành vấn đề”.
Cậu đi đến chỗ một người đàn ông trung niên đang ôm bụng cuộn tròn dưới đất, đưa tay ra vỗ nhẹ vào thắt lưng đối phương, người này lập tức nằm thẳng lại. Sau đó cậu ấn vài cái lên thân người đàn ông này, cảm giác đau nhói cũng biến mất.
Cậu bảo Chu Kỳ Phu đem một bộ kim châm đến, bắt đầu chữa trị cho người đàn ông vừa rồi. Trước sau chưa đến mười phút, bệnh nhân này đã khá hơn rất nhiều, có thể đứng dậy đi lại, thậm chí còn có thể vận khí để tự chữa trị.
Chu Kỳ Phu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, thấy Ngô Bình có khả năng chữa trị thật, nắm đấm siết chặt của ông ta mới buông lỏng.
Ngô Bình chỉ mất một tiếng đồng hồ là đã trị khỏi cho mười mấy người bị thương. Đương nhiên, có một số người bị thương nặng nên cậu phải kê thêm đơn thuốc, để họ bốc thuốc uống thêm mấy ngày mới hồi phục hoàn toàn.
Sau khi trị khỏi cho người cuối cùng, Ngô Bình cười, nói: “Chu tiền bối, tôi đã trị khỏi cho mọi người hết rồi, chúng ta đã đi được chưa?”
Lúc này Chu Kỳ Phu đang hút thuốc, ông ta nhả ra một ngụm khói thuốc rồi nói: “Chúng ta không đánh không quen biết, Võ quán Liên Sơn của chúng tôi có lịch sử lâu đời, tôi thấy các cậu có tư chất rất tốt, có hứng thú gia nhập Võ quán Liên Sơn của chúng tôi không?”
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi”.
Chu Kỳ Phu: “Tôi có bảo cậu bái sư đâu, chỉ là gia nhập võ quán, cùng học võ công thôi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi vẫn còn đang học cấp ba, e rằng không có nhiều thời gian ở võ quán”.
Chu Kỳ Phu liền nói: “Không sao, lúc nào cậu có thời gian thì đến, tôi sẽ không gò bó cậu”.
Ngô Bình chớp mắt: “Nhưng đến cả những thứ sư phụ dạy tôi còn chưa học hết nữa mà, Võ quán Liên Sơn của các ông có thứ gì đáng để tôi ở lại học hả?”
Chu Kỳ Phu hút một hơi thuốc rồi nói: “Đi theo tôi”.
Ông ta dẫn Ngô Bình và Đào Thành đi ngang qua một sân vườn, đến trước một dãy nhà ngói với tám gian liền kề. Ông ta đẩy cánh cửa gỗ ra thì thấy bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.
Có thể nhìn thấy bên trong căn nhà có đặt hai mươi bốn pho tượng, mỗi pho tượng đều có một động tác khác nhau.
Chu Kỳ Phu nói: “Thật ra Võ quán Liên Sơn là nơi chiêu sinh đệ tử ở trần tục của Liên Sơn Tông, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì có thể chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, Liên Sơn Tông ở tiên giới sao?”
Chu Kỳ Phu: “Nói chính xác hơn thì Liên Sơn Tông nằm ở tiên giới Linh Tiêu, là đại tông đứng đầu. So với các tông môn bình thường khác thì nó mạnh hơn gấp cả ngàn lần”.