Trương Tây Linh vội đáp: "Quy định của Hắc Thiên Giáo nêu rõ nếu giáo chủ mất, hoặc mất tích quá bảy ngày thì toàn thể trưởng lão có thể lập ra giáo chủ mới".
Ngô Bình: "Nếu đã như vậy, tại sao các người còn chưa chọn người ngồi lên vị trí này?"
Trương Tây Linh thở dài: "Các vị trưởng lão không đồng lòng, ai cũng có toan tính riêng. Trước đây chúng tôi đã đề xuất vài người nhưng bị phe đối lập phản đối".
Sau đó ông ta nói tiếp: "Nhưng cậu thì khác, nếu cậu thực sự có thể giải được tà chú này thì tất cả các vị trưởng lão đều sẽ chấp nhận".
Ngô Bình bắt đầu do dự, mình có nên nhận chức giáo chủ này không?
Anh nhìn sang Lục Nhiễm Trần hỏi: "Đại ca, anh nói xem chức giáo chủ này có nên làm không?"
Lục Nhiễm Trần đáp: "Nếu sư đệ muốn làm giáo chủ, ta có thể đi cùng đệ tới đó một chuyến".
Ngô Bình cười đáp: "Có đại ca đi cùng thì em quyết sẽ đến đó một phen".
Anh nói với Trương Tây Linh: "Ông Trương, còn bao lâu nữa thì tà chú đó phát tác?"
Trương Tây Linh: "Không có thời gian nhất định. Ngắn thì không tới một tháng nữa, còn nếu dài thì nửa năm".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy được, nửa tháng sau ông tới tìm tôi, tôi cùng ông đi tới Hắc Thiên Giáo một chuyến".
Trương Tây Linh hiểu rằng Ngô Bình muốn chọn thời điểm mà tà chú chuẩn bị phát tác để đến đó. Chỉ có như vậy mới khiến mọi người thần phục.
Trương Tây Linh vội vã vái một cái, nói: "Thuộc hạ Trương Tây Linh tham kiến giáo chủ!"
Những người đằng sau ông ta cũng thi nhau vái.
Ngô Bình đáp: "Các ông dọn dẹp lại phòng ốc một chút, nửa tháng sau liên hệ lại với tôi. Nói rồi, anh đưa cho Trương Tây Linh một tấm danh thiếp.
Quay vào nhà xong, Ngô Bình thấy Lục Nhiễm Trần mặc quần áo của mình không vừa nên nói: "Đại ca, chúng ta đi dạo phố chút đi. Em sẽ mua cho anh vài món đồ cá nhân".
Trên phố Lệ Thuỷ có nhiều tiệm quần áo, Ngô Bình liền mua mấy bộ quần áo và giày dép cho Lục Nhiễm Trần, nhưng vì đi vội nên không chọn được kỹ.
Ngoài ra, anh còn nhờ bạn bè làm giúp Lục Nhiễm Trần căn cước công dân và thẻ sim điện thoại.
Lục Nhiễm Trần rất hứng thú với điện thoại, ông ấy cũng rất thông minh nên chẳng mấy chốc đã biết cách sử dụng rồi. Lại còn lên mạng xã hội kết bạn với mấy cô xinh tươi.
Ngô Bình đột nhiên cười quái gở, nói: "Đại ca, có phải anh làm hoà thượng lâu quá nên giờ rất muốn tìm vài cô? Có cần em đưa anh đến mấy nơi đó đó không?"
Lục Nhiễm Trần nghiêm mặt đáp: "Sư đệ, lại nói linh tinh rồi. Sao ta có thể đến những nơi như vậy được cơ chứ?"
Vừa dứt lời thì ở cửa hàng quần áo đối diện có một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc thời thượng, ngực to, chân dài, bo đì bốc lửa lại còn rất thơm bước ra.
Lục Nhiễm Trần nhìn cô gái đó không rời mắt. Cô gái kia thì lườm