Mặt Ngô Bình lạnh như băng: “Tên họ Khuất kia, trong mắt tôi, thứ Hư Tiên rác rưởi như anh còn không bằng một con chó! Anh ỷ mình mở được Linh Đài nên có thể xem thường tôi. Giờ thì sao, tôi phá Linh Đài của anh rồi, anh còn dám ương ngạnh không?”
Khuất Kim Tàm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức Thiên Tiên trên người dần rút lui. Không còn Linh Đài, tu vi của gã ta còn chẳng đạt đến Địa Tiên Bất Tử.
“Ra tay ác độc lắm!”, gã ta gào lên.
Ngô Bình bảo: “Đừng gấp gáp, chuyện ác độc hơn còn ở phía sau. Anh làm Tể tướng ngần ấy năm, chắc hẳn đã vơ vét không ít của cải xương máu của dân nhỉ?”
Khuất Kim Tàm thất kinh: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Bình nói: “Đem hết tiền mà anh đã vơ vét ra đây. Thiếu một đồng, tôi cũng đánh chết anh!”
Đương nhiên Khuất Kim Tàm không muốn lấy tiền ra. Nhưng mạng sống quan trọng, gã ta không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn giao nộp tiền của.
Ngô Bình rất kinh ngạc khi Khuất Kim Tàm lấy tiền ra. Không ngờ Tể tướng nước Kim Ưng này trữ một lượng lớn linh thạch, tiên thạch, linh dược, bảo phù, đan dược, vân vân.
Tính sơ sơ, những thứ này trị giá ít nhất năm trăm triệu tiền báu!”
Anh cũng không khách sáo, thu hết đồ vào túi, sau đó lôi Khuất Kim Tàm đi gặp quốc vương của Kim Ưng.
Quốc vương của nước Kim Ưng còn rất trẻ, năm nay hai mươi bốn tuổi, mới lên ngôi được một năm rưỡi. Khi nhìn thấy Ngô Bình từ trên trời rơi xuống, rồi lại thấy một người ở cảnh giới Thiên Tiên như Khuất Kim Tàm nằm trong tay anh mà chẳng thể chống trả, quốc vương đã đưa ra quyết định.
“Quốc vương bệ hạ, Tể tướng của ngài cưỡng ép mua bán, còn muốn giết chúng tôi. Tôi buộc phải đánh trả, bắt gã ta giao cho bệ hạ xử trí!”, Ngô Bình cao giọng.
Quốc vương liếc nhìn Khuất Kim Tàm, lập tức trầm giọng: “Gian thần! Trẫm đã sớm muốn xử lý ngươi rồi. Người đâu, lôi ra chém!”
Hoá ra thế lực của Tể tướng rất lớn, hai phần ba đại thần trong triều đều là người của gã ta. Suýt nữa quốc vương đã bị bọn họ lật đổ. Giờ thì tốt rồi, có cao nhân từ trên trời rơi xuống và bắt giữ Tể tướng. Đây là cơ hội tốt để quốc vương lấy lại quyền lực!
Ngô Bình rất bất ngờ. Anh không ngờ quốc vương mượn dao giết người, thẳng tay giết chết Tể tướng!
Nhưng cũng chẳng sao, mục đích của anh đã đạt được rồi.
Thấy gã ta bị lôi đi và chém đầu tại chỗ, rất nhiều đại thần đều tái mặt.
Quốc vương đứng dậy, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn, lịch sự chào Ngô Bình: “Vẫn chưa biết cao danh quý tính của anh”.
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, Tổng đốc nước Long”.
Quốc vương Kim Ưng kinh ngạc. Là quốc vương, hiểu biết của anh ấy vô cùng sâu rộng. Anh ấy biết đối phương tuy chỉ là Tổng đốc, nhưng quyền lực trong tay hẳn là không kém một vị quốc vương Kim Ưng như mình!
Anh ấy nói ngay: “Hoá ra là Tổng đốc Ngô. Hân hạnh!”
Ngô Bình bày tỏ: “Bệ hạ, nơi tôi ở cách quốc thổ khá xa nên cần mua một lượng lớn lương thực và rau củ, không biết ngài có thể giúp đỡ không?”
Quốc vương Kim Ưng lập tức trả lời: “Vì tình hữu nghị bang giao của hai nước, ta sẽ cử quan viên phụ trách chuyện này, cung cấp lương thực và rau củ cho quý quốc với giá vốn. Gà, thịt, cá, trứng đều có thể cung ứng”.
Ngô Bình nghĩ bụng, không ngờ vị quốc vương này biết cách cư xử thật, bèn cười đáp: “Vậy cảm ơn bệ hạ. Chúng ta là hàng xóm. Sau này bệ hạ có gặp khó khăn gì đều có thể tìm tôi. Chỉ cần giúp được, tôi tuyệt đối không chối từ”.
Quốc vương Kim Ưng cả mừng: “Cảm ơn Tổng đốc Ngô!”
Sau đó quốc vương Kim Ưng thết tiệc chiêu đãi nhóm người Ngô Bình.