Càng xuống sâu thì diện tích càng thu hẹp dần và lượng duộc liệu càng ít đi. Không lâu sau, Ngô Bình đã tìm thấy một cây chân dược cấp năm, anh vừa hái nó thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.
“Sư thúc, đây là chân dược cấp mười ư? Tại sao con thấy nó bình thường thế?”
Ngô Bình lập tức thi triển bùa ẩn thân rồi lặng lẽ tiến gần về phía phát ra tiếng nói. Loáng cái, anh đã nhìn thấy có ba nam hai nữ đang đứng cạnh một cây chân dược cấp mười.
Cây chân dược này trông chẳng khác gì một cái cây bình thường, lá hình tròn, vỏ cây khô quắt, lá còn bị sâu ăn thủng lỗ chỗ.
Người lên tiếng là một người thanh niên.
Một người phụ nữ trung niên nói: “Cây chân dược này biết cách cải trang, chúng ta chỉ đang nhìn thấy ảo ảnh thôi, chứ hình dáng thật sự của nó thì khác”.
Ảo ảnh ư? Ngô Bình bắt đầu khởi động khả năng nhìn xuyên thấu. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy một cái cây kỳ lạ cao mười mét, toàn thân có một màu lam vàng đứng sừng sững ở đó. Mỗi cành cây của nó đều là một con rắn độc, các con rắn này đang uốn lợn bò dần về phía đám người kia.
Người phụ nữ như phát hiện ra điều gì đó nên nói: “Chân dược cấp mười không phải chuyện chơi, trước khi nghĩ ra cách đối phó thì chúng ta hãy tránh xa nó ra”.
Tiếc là đã muộn, một con rắn độc chợt quấn lấy bà ấy, những người khác cũng không thoát khỏi, tất cả đều bị rắn độc quấn lấy người rồi vùng vẫy trên không.
Người đàn ông tái mặt nói: “Sư thúc, chuyện gì vậy ạ?”
Người phụ nữ trầm giọng nói: “Đừng cử động!”
Chờ mọi người bình tĩnh lại, con rắn không còn quấn chặt nữa. Trong đó có một cô gái áo trắng rất xinh đẹp, cô ấy khẽ hỏi: “Mẹ, sao con không nhìn thấy gì?”
Người phụ nữ thở dài nói: “Nhu Nhi, đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách”.
Ngô Bình cười thầm, bà ấy đòi nghĩ cách thế nào? Anh thoáng do dự rồi lặng lẽ tiến tới gần, sau đó rút Thái Nhất Đạo Kiếm ra chém đứt con rắn quấn lấy Nhu Nhi, sau đó nhanh chóng kéo cô ấy về phía mình.
Sau khi thoát khỏi cái cây, cô gái ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Thế mà cũng hỏi, tôi là người cứu cô đấy”.
Cô gái bình tĩnh lại rồi nói: “Công tử, xin anh hãy cứu mẹ tôi”.
Ngô Bình: “Không phải sợ, họ sẽ không chết ngay được đâu. Tôi hỏi cô, các người là ai? Sao dám chạy xuống chỗ sâu thế này?”
Cô gái: “Chúng tôi là người của vũ trụ chính, mẹ tôi là trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, còn lại là sư huynh và sư thúc của tôi”.
Ngô Bình: “Mẹ cô có tu vi thế nào?”
“Tu sĩ cảnh giới Thần Môn”.
Cảnh giới Thần Môn là tầng thứ tám của Thần Thông, so ra còn cao hơn Tả Thiên Thu hai bậc. Tiếc là bà ấy đã gặp phải chân dược cấp mười vô cùng khó chơi.