Lập tức, một lực mạnh đến nỗi Ngô Bình không thể chống đỡ đi vào cơ thể anh để thăm dò. Mỗi khúc xương, mỗi bắp thịt, mỗi tế bào, mỗi cọng tóc, đương nhiên cả Dương thần và Chân hình của anh nó cũng không bỏ qua.
Trong quá trình đó, Ngô Bình hoàn toàn mất nhận thức về thế giới xung quanh, rơi vào tình trạng vô thức. Còn Khương Nguyệt Như lúc này nhìn thấy một đạo thiên quang chín màu giáng xuống, bao trọn lấy Ngô Bình. Ngô Bình lơ lửng trong luồng sáng, như thể hôn mê bất tỉnh.
Khương Nguyệt Như kinh ngạc, không ngừng hét gọi tên anh nhưng Ngô Bình không hề phản ứng lại.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, cột sáng kia đột nhiên biến mất, cơ thể Ngô Bình từ từ đáp xuống đất. Anh vẫn còn hôn mê, không động đậy.
Khương Nguyệt Như vội vã bước tới định đánh thức anh. Có điều cô làm cách nào cũng không khiến anh tỉnh lại. Cũng may, cơ thể anh không bị thương, chỉ như đang hôn mê. Cô không còn cách nào đành cho anh gối lên đùi mình rồi kiên nhẫn chờ anh tỉnh lại.
Cứ như vậy đến tận khi trời tối, trăng đã lên, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và côn trùng kêu rả rích khắp nơi.
"Tỉnh dậy", trong tiềm thức Ngô Bình có một giọng nói. Anh hồi phục ý thức, sau đó nhìn thấy một luồng sáng, giọng nói kia phát ra từ trong luồng sáng.
"Ngươi là Hoang sao?", anh hỏi.
Luồng sáng trả lời: "Là ta. Lý Huyền Bình, cuộc khảo sát đã kết thúc, cậu đã vượt qua. Từ giờ trở đi, cậu chính là Thánh tử của Hoang Cổ Giới".
Ngô Bình: "Làm chức đó có xơ múi được gì không?"
Hoang: "Có thể tu luyện như các tu sĩ bản địa. Hơn nữa, cậu còn là một trong những người có thân phận cao quý nhất ở giới này. Cho dù các tu sĩ mạnh của Hoang Cổ Giới nhìn thấy cũng phải thần phục cậu. Nếu Hoang Cổ Giới có kẻ dám hãm hại Thánh tử thì sẽ bị ta trừng phạt".
Ngô Bình mắt sáng như sao đáp: "Được lắm. Ta có một người bạn ở Hoang Cổ Giới, có thể giúp ta tìm cô ấy không?", người anh đang nói tới đương nhiên là Tô Phi.
Hoang đáp: "Được".
Dứt lời, Ngô Bình bừng tỉnh lại, cảm thấy được mọi thứ xung quanh. Anh phát hiện mình đang gối lên một thứ gì đó mềm mại và rất thơm. Anh ngước nhìn lên thì thấy Khương Nguyệt Như".
Anh bật ngồi dậy, nói: "Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"
Khương Nguyệt Như thấy anh tỉnh lại thì mừng rơn, vội đáp: "Anh đã hôn mê gần bốn tiếng rồi".
Ngô Bình: "Lâu vậy sao, cảm ơn cô đã ở lại bên cạnh tôi".
Khương Nguyệt Như đáp: "Anh không sao là tốt rồi".
Ngô Bình: "Cô Khương, tôi đang muốn đi tìm một người bạn. Cô có muốn đi cùng tôi không?"
Khương Nguyệt Như đáp: "Xin lỗi anh, tôi mới nhận được tin từ đồng môn. Trời sáng tôi phải tập trung xuất phát với họ, không thể đi cùng anh được".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy chúng ta từ biệt tại đây. Đây là bùa liên lạc với tôi. Nếu có việc gì thì cứ tìm tôi nhé".
Để lại một lá bùa xong, anh hoá thành một tia chớp rồi biến mất.
Ngô Bình lúc này hoàn toàn có thể thuận lợi di chuyển trong Hoang Cổ Giới, không khác gì khi anh ở thế giới bên ngoài.
Nhờ chỉ dẫn của Hoang mà anh nhanh chóng đến được chỗ loài người sinh sống ở Hoang Cổ Giới. Đó có vẻ là một quốc gia rất lớn, đâu đâu cũng mọc lên các thành phố.
Bay một lúc là trước mặt anh xuất hiện một dãy núi hùng vĩ, trong đó có một đỉnh núi rất cao. Đây chính là nơi Tô Phi đang tu luyện.