Dư Đắc Thắng vừa cúp máy, chưa đầy nửa phút đã có người gọi tới. Ngô Bình nghe máy, bên trong vang lên một giọng nói vô cùng hống hách: "Hồ Hán Bân, có phải ông không muốn ngồi trên cái ghế sở trưởng nữa không?"
Ngô Bình nhíu mày, nói: "Ai đó?"
Đối phương tức giận nói: "Mày là đứa nào? Bảo Hồ Hán Bân nghe máy đi!"
Ngô Bình nói: "Thằng nào đấy? Dám nói với tao như thế à?"
Đối phương thấy Ngô Bình còn hung dữ hơn cả mình thì sững ra, nói: "Tôi là Vương Bảo Toàn, người của Sở giảm sát tại Bộ Trị an".
Ngô Bình chưa hề nghe nói đến Vương Bảo Toàn, anh nói: "Tôi là Ngô Bình, cảnh giám cấp hai của Bộ Trị an, tìm Hồ Văn Bân có chuyện gì?"
Vương Bảo Toàn cũng chưa từng nghe nói đến Ngô Bình, ông ta nhíu mày, nói: "Cậu thuộc bộ phận nào? Tại sao lại ở Vân Đỉnh?"
Ngô Bình nói: "Bí mật quốc gia, ông không có tư cách để biết".
Vương Bảo Toàn tức điên, nói: "Được, cậu không nói thì tôi tự tra!"
Đối phương cúp máy xong lập tức điều tra Ngô Bình, thế nên tin tức chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Triệu Chính Lệnh. Ông ấy là nhân vật tầm cỡ của Bộ Trị an, tin tức vô cùng nhanh nhạy.
Khi nghe thấy có người điều tra Ngô Bình, ông ấy rất tò mò, liền liên lạc với Ngô Bình ngay. Sau khi gọi ông ấy liền hỏi thăm tình hình, sau khi biết được có người bao che tội phạm liền tức giận vô cùng.
"Đám khốn kiếp này! Tiểu Ngô, cậu cứ yên tâm mà giải quyết, tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cậu".
Ngô Bình nói: "Thủ tướng Triệu, chống lưng của người này khiến tôi kinh ngạc, đầu tiên là Sở Trị an, sau đó là Bộ Trị an, tôi thấy cần phải điều tra xem chống lưng thực sự của hắn là ai".
"Ừ, có lý đấy, tôi cho điều tra ngay".
Cúp máy xong, anh nói với Hồ Hán Bân: "Tôi đã nói chuyện với thủ tướng Triệu rồi, giờ ông ấy chính là hậu thuẫn cho ông xử lý án, nếu có người nào gọi điện nữa thì ông cứ nói tên ông ấy ra".
Hồ Hán Bân vô cùng chấn động, thầm kinh ngạc vô cùng! Đội trưởng Ngô còn quen biết cả thủ tướng Triệu, người này có thế lực mạnh cỡ nào chứ! Ông ta vội vàng đứng nghiêm: "Rõ!"
Ngô Bình không có thời gian để lãng phí ở đây, anh gọi Hoàng Tử Cường đi ra khỏi Cục Trị an.
Xe đã bị đập nát be bét, không thể nào lái được nữa, Hồ Hán Bân liền nhường xe của ông ta để Hoàng Tử Cường lái, còn đưa họ ra tận cổng.
Hoàng Tử Cường lái được một đoạn thì bị tắc đường, xe lúc dừng lúc đi. Ngô Bình liền mở cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trong mười phút tắc đường này, anh phát hiện trong đám người bên trái quảng trường có một bóng dáng quen thuộc.
Anh sững ra rồi bảo Hoàng Tử Cường lái xe qua đó, sau đó xuống xe đuổi theo đối phương.
Đó là một cô gái mặc áo hoodie vàng nhạt, khoảng 21, 22 tuổi, da trắng nõn, rất xinh đẹp, đôi chân dài miên man, xinh đẹp không kém gì Bạch Băng.
"Tô Phi!", anh gọi lớn.
Tô Khi là bạn ở trường số 2 của anh, là một trong ba hoa khôi của trường cùng với Hà Hân Di và Liễu Khinh Mi. Nhiều năm không gặp, cô ấy còn xinh đẹp hơn cả hồi trước.
Thấy Ngô Bình, Tô Phi sững ra. Cô ấy còn không nhớ Ngô Bình, chỉ lễ phép gật đầu: "Xin chào, anh là ai?"