Wajih hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi có cần gặp họ không?”, ông ta đã biết mẫu thuẫn giữa anh và họ.
Ngô Bình: “Gặp một chút cũng được”.
Wajih xẫy tay: “Mời họ vào”.
Nhóm bảy người của sếp Hoa dè dặt đi vào với nụ cười trên môi, ai nấy đều có vẻ nịnh bợ. Nhưng khi họ nhìn thấy Ngô Bình ngồi cạnh Wajih thì đều ngẩn ra.
Sếp Mã hỏi: “Sao lại là cậu?”
Ngô Bình: “Là tôi thì sao?”
Sếp Hoa lườm sếp Mã rồi tươi cười nói: “Sếp Ngô, cậu thân với tướng quân lắm à?”
Ngô Bình hờ hững nói: “Cũng tạm”.
Wajih hỏi: “Các người có việc gì?”
Sếp Hoa vội đáp: “Tướng quân, chúng tôi đến để thương lượng về việc mua quặng…”
Nghe phiên dịch xong, Wajih xua tay: “Hết rồi, mấy mỏ lớn tôi đều bán cho cậu Ngô hết rồi”.
Sếp Hoa ngẩn ra, cái gì, bán cho Ngô Bình hết rồi ư?
Ngô Bình nói: “Các vị, chúng ta sang phòng khác nói chuyện nhé?”
Anh nói với Wajih một tiếng rồi dẫn nhóm sếp Hoa sang một phòng khác. Chu Thanh Nghiên đang làm việc ở đây, nhìn thấy Ngô Bình dẫn người vào thì vội đứng dậy chào hỏi: “Sếp Hoa”.
Sếp Hoa lúng túng cười nói: “Sếp Ngô, cô Chu, lúc trước là tôi sai, mong cô cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Không sao, chuyện qua rồi”.
Sếp Hoa chớp mắt hỏi: “Cậu Ngô, nghe tướng quân nói cậu đã mua hết các mỏ lớn rồi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, có hơn chục mỏ, nhưng tạm thời chúng tôi chỉ khai phá hai quặng thôi, số còn lại thì từ từ”.
Nhóm sếp Hoa vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ: “Sếp Ngô, cậu xem chia cho bọn tôi vài mỏ được không?”
Ngô Bình cười nói: “Được chứ, nhưng giá hơi cao đấy”.
Sếp Hoa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu, không biết cậu định nhượng lại mỏ nào?”
Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra, sau một thời gian ở đây, anh đã hiểu rõ về mỏ quặng của Ghi-nê rồi nên chỉ ngay vào một mỏ rồi nói: “Đây, trữ lượng 17 tấn, tôi có thể cho các ông khai thác 15 năm với giá năm tỷ đô”.