Huyết Yêu vùng vẫy chống cự, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh đáng sợ bắt đầu phản công, thế là anh mở nhìn thấu vạn vật ra, tìm được một hạt giống ở một không gian nào đó trong cơ thể Huyết Yêu.
Mắt anh sáng rực, anh vươn tay đâm xuyên vào trong cơ thể Huyết Yêu, phá vỡ không gian, nắm lấy một hạt giống phát ra thần quang chín màu vào lòng bàn tay.
Hạt giống này có kích thước bằng hạt đậu, cầm vào trong tay khá nặng.
Anh cho hạt giống vào Động Thiên của mình, sau đó đấm một cú đánh lùi Huyết Yêu rồi xách Thanh Ly và Trư Yêu đi.
Trư Yêu kêu gào: “Thượng Tiên, cậu dẫn tôi theo làm gì?”
Ngô Bình cũng mặc kệ Nhị Hỗn, anh hỏi Thanh Ly ra khỏi đây thế nào.
Thanh Ly: “Phía trước có một vòng xoáy thời không, nhanh đến đó”.
Ngô Bình thi triển bước nhanh, rất nhanh đã đến, Huyết Yêu đó đuổi theo không kịp.
Phía trước không xa, có một vòng xoáy thời không cực lớn, trong vòng xoáy sấm sét đùng đùng toát ra khí tức đáng sợ.
Thanh Ly: “Đạo hữu, tôi có pháp bảo hộ thân, chúng ta rất an toàn”.
Ngô Bình quay đầu lại nhìn, Huyết Yêu đang đuổi theo anh, thực lực Huyết Yêu khá mạnh, mặc dù anh đã lấy hạt giống đi nhưng nếu đánh thật thì chắc anh sẽ thất bại, hơn nữa ở đây không chỉ có một Huyết Yêu, nên không nên ở đây lâu.
“Đi thôi!”, anh khẽ nói, tay trái xách theo Trư Yêu, tay phải ôm lấy Thanh Ly lao vào vòng xoáy.
Thanh Ly lấy một ngọn đèn cổ ra, ngọn đèn cổ treo lơ lửng trên đỉnh đầu hai người tạo thành một lớp bao phủ bảo vệ, bên ngoài là năng lượng không gian kỳ dị, cực kỳ nguy hiểm.
Khoảng mười phút sau, hai người bỗng ngã xuống mặt đất.
Ngô Bình dừng lại giữa không trung, sau đó dần đáp xuống.
Vừa quay lại, anh đã biết nơi này là đại lục Hồng Hoang.
Anh buông tay, Thanh Ly thở phào nói: “Cuối cùng cũng về rồi”.
Sau đó cô ta cúi người với Ngô Bình: “Vẫn chưa được biết tên ân nhân của mình”.
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.
“Anh Lý, không cần cảm ơn, Thánh Tiên Tông đang ở gần đây, mời anh đến uống cốc trà”.
Ngô Bình nói: “Cô đừng khách sáo, tôi là đệ tử điện Hỗn Thiên, cũng xem như là tu sĩ Hồng Hoang”.
Thanh Ly rất ngạc nhiên: “Thảo nào anh lại mạnh như tu sĩ của thần thổ thần thông. Với thực lực của anh, chắc hẳn là đệ tử cốt yếu trong điện Hỗn Thiên”.
Ngô Bình: “Xem như là thế. Cô Thanh Ly, vậy tôi đi trước đây”.
Trên người anh còn có hạt giống, dù Thanh Ly không có ác ý gì nhưng Thánh Tiên Tông thì không đoán được.
Thanh Ly nói: “Ừ, anh Lý đợi tôi hồi phục vết thương, tôi nhất định sẽ đến cảm tạ anh”.
Sau khi tạm biệt Thanh Ly, Ngô Bình đến phủ Chiến Vương. Đi được nửa đường, Trư Yêu vẫn còn hét lên thảm thiết, Ngô Bình nói: “Nếu mày còn hét lên một lần nữa, tao sẽ cho mày làm con heo quay đấy”.