Ngô Bình hỏi: “Sao lại phải đưa Lâm Thanh Dao đi?”
Diệp Dao trả lời: “Nếu ở lại Tố Nữ Môn sẽ không có kết cục tốt”.
Ngô Bình khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Dao đáp: “Năm mười bảy tuổi, tôi trở thành Thánh nữ mới của Tố Nữ Môn. Trở thành Thánh nữ Tố Nữ Môn nghĩa là cả đời phải hiến dâng cho người đó”.
“Dâng hiến cả đời cho người khác?”
Diệp Dao nói: “Thánh nữ của Tố Nữ Môn là người phụ nữ do người đó của Tiên Giới chọn ra, không ai có thể dây vào. Vậy nên sau khi mẹ sinh tôi ra đã bị giết chết ngay tại chỗ. Người đó không chỉ giết mẹ tôi mà còn giết cả người bố ruột Lâm Ngọc Long của tôi, tiêu diệt cả nhà họ Lâm”.
Lặng im một lúc, Ngô Bình mới hỏi: “Người đó là ai?”
Diệp Dao trả lời: “Thương Huyền Kiếm Đế, một trong năm Kiếm Đế mạnh nhất của Cửu Thiên kiếm vực, có năng lực rất đáng sợ, không ai dám động vào”.
Ngô Bình không ngờ cô ấy có quá khứ như vậy, hỏi tiếp: “Cô và Lâm Thanh Dao đã nhận nhau chưa?”
Diệp Dao lắc đầu: “Chưa. Có điều tôi từng kết giao với Thanh Dao với thân phận bạn bè. Tôi không mong Thanh Dao biết những chuyện này mà nên sống thật vui vẻ”.
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói cô không muốn đến Tiên Giới nên mới chạy tới Quỷ Môn Quan?”
Diệp Dao đáp: “Đúng vậy. Sau khi giết chết bố mẹ tôi, Thương Huyền Kiếm Đế bảo Tố Nữ Môn lập tôi làm Thánh nữ. Vậy thì sau khi tôi khôn lớn sẽ phải đến Tiên Giới hầu hạ ông ta. Ông ta muốn tôi bù đắp lỗi lầm mà mẹ tôi đã mắc phải”.
“Nhưng tôi thà chết cũng sẽ không để ông ta như ý! Tôi vẫn luôn tìm cơ hội, hy vọng mình sẽ mạnh lên, sớm muộn sẽ có một ngày tôi đến Tiên Giới, tự tay giết tên khốn ấy!”
Ngô Bình nói: “Có chí khí. Nhưng thứ lỗi tôi nói thẳng, tư chất của cô không được tốt lắm, muốn đối phó Kiếm Đế của Cửu Thiên kiếm vực, gần như không có khả năng”.
Diệp Dao bảo: “Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không bỏ cuộc!”
Hai người đang trò chuyện thì phía trước có một tu sĩ chạy đến. Đầu của tu sĩ đang bốc cháy, lửa phun ra không phải là lửa bình thường mà là âm hoả. Âm hoả đốt mặt người này thành đầu lâu, đôi mắt phun ra ngọn lửa xanh dài ba tấc.
Hiển nhiên, tu sĩ này đã bị khống chế bởi tà ma cực mạnh.
Nhìn thấy Ngô Bình và Diệp Dao, tu sĩ này liền cười quái dị rồi bổ nhào về phía họ.
Ngô Bình tung chưởng ra, bóng chưởng đánh vào người tu sĩ và khiến đối phương nổ tung.
Anh cau mày: “Quỷ vực này quá nguy hiểm, chẳng trách không ai dám đến”.
Diệp Dao bảo: “Chúng ta buộc phải tìm ra lối vào tầng hai”.
Ngô Bình nói: “Lối vào ở ngay phía trước. Cô nhanh lên đi”.
Hai người đi được một đoạn, Ngô Bình đột nhiên kéo Diệp Dao nhảy về phía trước. Cú nhảy ấy chỉ trong chớp mắt đã đưa hai người đến một thời không khác.
Trời đất xoay chuyển, cả hai đáp xuống một bãi cỏ, cách đó không xa có một rừng tre, mũi ngửi được mùi hoa cỏ.
Diệp Dao cả mừng: “Đây là tầng hai?”
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Chắc là vậy”.
Anh vừa nhìn Diệp Dao vừa nói: “Cô không cần về Tố Nữ Môn nữa. Hãy theo tôi về Thiên Địa kiếm tông, đổi lại tên cũ Lâm Bích Dao đi”.
Diệp Dao nhìn anh: “Tại sao tôi phải theo anh đến Thiên Địa kiếm tông?”