“Vâng”, thư ký nói.
Đầu trọc dụi mắt, lúc này mới nhận ra người nọ chính là thị trưởng thành phố Hoàng Diên Lãng, gã sợ đến mức run lên, sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: “Thị trưởng, tôi không biết ông đến, tôi…”
Hoàng Diên Lãng phớt lờ lời gã nói: “Người đâu, bắt cái tên phá hoại xã hội này lại, nhất định phải điều tra cho kỹ”.
Cũng không biết từ đâu mà có một đám người cầm súng thật đạn thật lao ra lập tức đè đám người này xuống đất, sau đó bắt hết lên xe cảnh sát.
Sau đó Hoàng Diên Lãng mỉm cười đi đến chỗ Ngô Bình, Ngô Bình giả vờ không quen ông ta, chỉ nói với Trương Bảo Tùng và Ngô Ngọc Thu: “Cô, chú, đây là thị trưởng thành phố chúng ta. Thị trưởng thành phố tình cờ đi ngang qua đây, biết chúng ta bị kẻ xấu bắt nạt nên ra mặt cho chúng ta”.
Hoàng Diên Lãng cười nói: “Đúng thế. Ông chủ Trương, tôi cũng vừa mới biết chuyện của các ông, tôi cảm thấy rất áy náy, thế mà lại để chuyện này xảy ra, đây là do tôi sơ suất”.
Ngô Bình nói: “Thị trưởng Hoàng, nếu ông đã đến thì hay là vào trong ngồi chút đi, nhà hàng của cô tôi có không ít món đặc sản, chắc ông sẽ thích đấy”.
Tất nhiên Hoàng Diên Lãng sẽ nể mặt Ngô Bình, cười nói: “Vậy thì tôi không khách sáo”.
Nghe nói thị trưởng thành phố đến, trừng trị kẻ ác, những người bên dưới lập tức cử người đưa tin đến, ai chụp hình thì chụp, ai viết bản thảo thì viết, lập tức chuyện này được đưa lên top tìm kiếm thịnh hành.
Cùng lúc đó một thế lực ngầm địa phương đã bị chính phủ bắt sạch bằng hết, bắt được năm mươi bảy người có liên quan, trừng phạt hai mươi lăm người giữ chức vụ trong chính phủ.
Một phòng VIP trang nhã, Ngô Ngọc Thu đem trà và vài hoa quả điểm tâm đến, Hoàng Diên Lãng nói chuyện với Ngô Bình.
“Cậu Ngô, con gái tôi đã hồi phục rất nhiều rồi, cũng may nhờ có chiêu thức thần kỳ của cậu”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi, thị trưởng Hoàng đừng khách sáo”.
Ngừng một chốc, cậu nói: “Tôi đã tiếp quản Từ Thiện Đường Giang Nam rồi, sau này muốn Từ Thiện Đường mở rộng công việc thì không thể không có sự phối hợp với các ông”.
Hoàng Diên Lãng mừng thầm, ông ta biết rất rõ lai lịch của Từ Thiện Đường, Ngô Bình thế mà lại thu mua nó, có thể thấy khả năng của cậu mạnh thế nào.
Ông ta nói: “Cậu Ngô chỉ cần nói một tiếng, tôi nào dám không nghe theo”.
Chẳng mấy chốc, việc kinh doanh của nhà hàng trở nên phát đạt, trước cửa nhà hàng bày ra năm mươi cái bàn vuông nhỏ, bàn nào cũng có đầy người ngồi. Trên lầu, dưới lầu hơn ba trăm mét vuông trong nhà hàng cũng có đến mấy chục cái bàn.
Ngô Bình dành ra phòng VIP, kéo Hoàng Diên Lãng ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ ở cửa, thấy nhiều người đến ăn thịt nướng như vậy, Hoàng Diên Lãng cười nói: “Việc kinh doanh ở đây rất tốt, tôi tính thử xem, trong ngoài có khoảng cả trăm bàn, mỗi bàn có bốn năm người, riêng thịt nướng thôi thì một ngày đã kiếm được hai ba mươi ngàn tệ rồi”.
Ngô Bình: “Hôm nay đông như vậy có lẽ liên quan đến chuyện xảy ra lúc chiều”.
Nói rồi cậu bảo người đem một ít xiên nướng và một thùng bia cho bàn này.
Uống hết một ly bia, Nghiêm Lãnh Thạch đã đến, Ngô Bình cũng gọi ông ta đến ngồi.
Nghiêm Lãnh Thạch nhấp một ngụm bia rồi nói: “Chủ nhân, đã điều tra rõ. Có ba nhà hàng thịt nướng gần đây, đồ ăn không chỉ đắt mà hương vị cũng bình thường. Sau khi bên này khai trương mở hàng, những người thích ăn thịt nướng đã đổi chỗ đến đây ăn. Ông chủ ở mấy nhà hàng này đều có các mối quan hệ mạnh, họ khá giận nên đã bắt tay nhau làm việc xấu. Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều có liên quan đến họ”.