Ở khu vực số mười lăm, Ngô Bình thuận tay lấy một miếng đá thô trị giá hai mươi tám nghìn tệ, cầm trên tay ước lượng, bí lực thẩm thấu qua lớp vỏ đá, các thông tin bên trong có thể hiện ra trong đầu cậu. Đây là một khối đá thô rất bình thường, chất liệu ngọc bên trong có màu trắng đục, là loại mềm dẻo. Những thứ được làm từ ngọc bích này có giá trị không cao, được rao bán khắp nơi trên mạng, giá trị từ mấy mươi đến mấy nghìn.
Cứ thế chọn ra mấy khối, kết quả cậu đều không hài lòng, thế là tay phải cậu đè xuống đất, bí lực lan truyền ra xung quanh, bao phủ gần hết chất liệu ngọc ở khu mười lăm.
Bí lực thẩm thấu vào trong đó, cậu lập tức phát hiện được mấy chục khối ngọc có chất lượng tốt, nhất là một khối đá thô trông không có gì nổi bật, giá chỉ có mười hai nghìn tệ nhưng bên trong lại có một khối băng khối băng chủng ngọc lục bảo to bằng quả óc chó, chuyện này rất hiếm khi xảy ra, trong mấy triệu khối đá cũng chưa chắc có thể có một khối như vậy.
Ngô Bình lập tức mua ngay khối đá thô này, cậu vẽ một đường trên đó, sau đó nhờ ông chủ cắt ra.
Cắt một mặt khối đá thô để lộ ra một đốm nhỏ màu xanh nhỏ, từ giữa ra ngoài dần trở nên nhạt, nhìn thấy màu xanh đậm này, ông chủ ngạc nhiên nói: “Màu xanh này đẹp quá, đúng là băng chủng”.
Băng chủng này không đồng đều, càng ra ngoài càng đục, lại cắt mở mặt thứ hai ra, kết quả lại nhìn thấy màu xanh lục. Lúc này ông chủ đã có thể chắc chắn bên trong có một khối ngọc thạch đỉnh cấp, ngọc lục bảo băng chủng thượng hạng, ông ta thốt lên: “Cậu nhóc, cậu phát tài rồi đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Ông chủ, cho tôi một mức giá đi”.
Ông chủ gật đầu, ông ta tìm một người đến bàn bạc, cuối cùng báo giá ba triệu rưỡi.
Ngô Bình nói: “Được, tôi bán lại khối đá thô này cho ông chủ”, thật ra cậu muốn nhận được nhiều phiếu mua hàng hơn để có thể chọn những đá thô lớn và quý giá hơn.
Ông chủ vui mừng khôn xiết, khối đá thô này chắc chắn sẽ mang lại một số tiền khá lớn cho ông ta. Thế là ông ta vui vẻ đưa cho Ngô Bình một phiếu mua hàng trị giá ba triệu rưỡi.
Thấy Ngô Bình lập tức chọn được một khối đá, Hàn Băng Nghiên còn vui hơn cả cậu, cười nói: “Anh Bình, anh lợi hại thật đấy, cũng chọn cho em một cái được không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên là được”.
Cậu kéo Hàn Băng Nghiên đi mấy bước, chọn cho cô một khối đá thô lớn bằng quả dưa, giá trị hai mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ.
Khối đá thô này được mở ra, bên trong có một nửa là Băng Chủng, mặc dù không phải là màu xanh đồng đều hết nhưng màu sắc cũng rất đẹp, nhất là hoa văn nổi ở bên trong, nếu làm thành vòng tay sẽ cực kỳ đẹp.
Ông chủ đánh giá khối đá thô này, sau đó báo giá hai triệu ba trăm nghìn tệ.
Từ Kiêu không ngồi yên được nữa: “Đệch, anh Bình đỉnh quá vậy, tớ cũng muốn”.
Ngô Bình cười nói: “Được, vậy đi theo tớ”.
Không lâu sau, Từ Kiêu được Ngô Bình giúp tìm được một khối đá, trị giá một triệu năm trăm nghìn tệ.
Sau khi mua xong đá, ba người cầm phiếu mua hàng trị giá chục triệu tới khu số 1.
Trong khu chứa đá thô, từ khu một đến khu hai lăm, đá thô ở khu 1 là đắt nhất. Ở khu 1, đá thô tốt nhất có giá trị hàng chục triệu tệ, mười phút trôi qua, Ngô Bình sắp bắt đầu vòng lựa chọn thứ hai.
Lần này cậu dùng đến cách cũ, cũng xác định mười mấy khối đá thô. Cậu tìm được một khối đá thô cao nửa người, được dán giá hai triệu bốn trăm tám mươi tám nghìn tệ.