Thì ra trong số những người anh vừa giết của nhà họ Vạn có một nhân vật chủ chốt. Trong lúc xử lý bọn họ, Ngô Bình đã lấy hết đan dược và kho báu mà họ cất giữ.
Hồng Lăng cảm thấy có gì đó sai sai nên nói: “Anh, giờ anh mạnh thế à, thích giết ai thì giết!”
Ngô Bình cười nói: “Làm gì có, anh chỉ dùng ít mánh ném họ vào Thánh vực của anh rồi trấn áp thôi. Nhìn thì có vẻ như anh đã giết rất nhiều người một cách nhanh chóng, nhưng thật ra để tiêu diệt hết bọn họ, anh cũng mất nhiều sức lực lắm đấy”.
Hồng Lăng cười nói: “Ý là anh cố tỏ ra nguy hiểm chứ gì!”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử, bây giờ nền móng của nhà họ Vạn coi như đã bị huỷ rồi, chẳng mấy nữa họ sẽ biến mất thôi”.
Ngô Bình: “Cường giả ở đế đô nhiều như mây, chỉ cần lơ là một cái là bay màu ngay. Nhà họ Vạn tưởng tôi dễ bị bắt nạt, nhưng nào biết tôi chỉ phẩy tay một cái là tiêu diệt được họ ngay!”
Liễu Chí Mưu: “Công tử đã cảnh cáo họ rồi, tiếc là họ không biết điều, vẫn dám cho cao thủ đến đối phó công tử, giờ nhận về kết cục này cũng đáng đời!”
Ngô Bình: “Lần này, e chưa phải tất cả thế lực của nhà họ vạn đã ra tay đâu, chúng ta vẫn cần đề phòng họ”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử, ngày mai chúng ta chính thức khai trương rồi, còn cần mời thêm ai không ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đã gửi thiếp mời rồi, nếu họ không đến được thì cũng sẽ cho người khác đến”.
Chuyện của nhà họ Vạn đã xong, Ngô Bình quay về phòng luyện đan để huy động các con rối luyện đan chuẩn bị vào việc tiếp.
Vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy Kim Song Nhi đang sửa sang lại quầy đan dược ở cạnh đó. Trông thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Sư phụ về rồi ạ?”
Ngô Bình: “Cô chỉ là đồng tử luyện đan thôi, đừng gọi tôi là sư phụ”.
Kim Song Nhi chính là cô gái đã nhận mình có thiên bẩm phi thường vào mấy ngày trước và đòi nhận Ngô Bình làm sư phụ. Nhưng cuối cùng chỉ được anh cho làm đồng tử luyện đan.
Cô ấy cười nói: “Sư phụ, mấy ngày qua, con luôn chăm chỉ nghiên cứu đan dược, người kiểm tra thử đi ạ, chắc chắn con sẽ không làm người thất vọng đâu”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Ồ, nghiên cứu hẳn mấy ngày rồi cơ đấy, thế cô nghiên cứu thế nào?”
Kim Song Nhi: “Con đã đọc rất nhiều ghi chép về luyện đan, hơn nữa còn thử luyện chế nữa”.
Ngô Bình chỉ vào lò đan dược ở phía trước rồi nói: “Được, cô hãy luyện chế Thuỷ Hoả Luyện Hình Đan cơ bản nhất đi, để tôi xem trình độ của cô đến đâu”.
Kim Song Nhi gật đầu: “Vâng, con biết cách luyện chế đan dược này rồi, để con làm luôn”.
Kim Song Nhi lấy dược liệu ra rồi bắt đầu rửa lò để luyện đan. Ngô Bình quan sát một lúc, thấy đúng là cô ấy có thiên bẩm luyện đan, lò thứ nhất đã cho ra thành phẩm là đan dược tam phẩm.
Anh nhận xét: “Cũng được đấy! Nhưng tôi thấy cô làm vẫn chưa quen tay lắm, hơn nữa cũng không hiểu về đan quyết. Giờ tôi sẽ dạy cô cách luyện đan”.
Anh đứng cạnh giảng giải một hồi, loáng cái hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Anh hỏi: “Hiểu không?”
Kim Song Nhi cười nói: “Dễ hiểu lắm ạ”.