Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này kiến thức rất rộng, nói chuyện thú vị.
Chẳng mấy chốc, một bàn thịt trai xào đã bị hai người ăn sạch, sau đó là hào hoàng, tôm, cuối cùng thịt giao cũng được ăn hết. Rõ ràng ăn rất nhiều món, nhưng bụng hai người không hề trướng chút nào.
Một vò rượu cũng đã cạn, Ngô Bình uống hết sáu chén nhưng vẫn không hề say.
Vẻ mặt ông chủ Hoàng càng tươi cười, nói: “Có thể uống được sáu chén không say, cậu nhất định là thiên kiêu tuyệt thế!”
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng trước giờ đều ở trên đảo làm ăn sao?”
Ông chủ Hoàng cười nói: “Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi”.
Ngô Bình: “Có thể nhốt được cao nhân như ông chủ Hoàng trên đảo, thủ đoạn người kia chắc chắn rất kinh người”.
Sắc mặt ông chủ Hoàng chợt nặng nề: “Cậu nhìn ra gì rồi sao?”
Ngô Bình: “Vừa nãy tuy ông chủ Hoàng bay tới bay lui, nhưng tôi cảm nhận được có luồng năng lượng luôn trói buộc ông, giống như một sợi dây xích vô hình vậy”.
Ông chủ Hoàng im lặng một lúc rồi khẽ thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu không bị nhốt ở đây, ai lại nguyện ý ở mãi ở nơi quỷ quái này chứ!”
Ngô Bình cũng không hỏi nguyên do, nói: “Một mình ở đâu, chắc chắn sẽ rất buồn chán. Bây giờ nơi này đã trở thành nơi cho các tu sĩ giao dịch, vậy cũng không tệ”.
Ông chủ Hoàng nói: “Nói cho cậu biết cũng không sao cả. Người kia yêu cầu tôi lên đảo ở tròn năm trăm năm, hôm nay là năm thứ bốn trăm chín mươi chín”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì chúc mừng ông chủ Hoàng, chẳng mấy chốc nữa ông có thể rời đi rồi”.
Ông chủ Hoàng lại thở dài: “Năm trăm năm chỉ là một điều kiện mà thôi, muốn rời khỏi đảo Linh Tê này, còn phải đáp ứng điều kiện thứ hai”.
Ngô Bình thấy hứng thú, hỏi: “Là điều kiện gì?”
“Trên đảo có một gốc thiết mộc lan, khi nào thiết mộc lan nở hoa thì tôi mới có thể rời đảo”.
Ngô Bình: “Thiết mộc lan cũng không phải không thể không nở”.
Ông chủ Hoàng: “Nhưng thiết mộc lan này, thật ra là cây dùng sắt thần tạo ra”.
Ngô Bình ngây người: “Cây dùng sắt thần tạo ra, vậy thì nở hoa thế nào?”
Ông chủ Hoàng cười lạnh: “Quỷ mới biết! Bốn trăm chín mươi chín năm rồi, tôi đã dùng hết mọi cách, thiết mộc lan đáng chết đó vẫn không có thay đổi gì!”
Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Tôi có thể nhìn xem thiết mộc lan đó không?”
Ông chủ Hoàng: “Có thể, ở ngay sau viện”.
Hai người đi ra sau viện, Ngô Bình nhìn thấy một thiết mộc lan khổng lồ cao hơn hai mét ở đó. Nó đúng là dùng sắt thần tạo thành, lá cành đều là sắt thần, là một “Thiết mộc lan” đúng nghĩa!
Ông chủ Hoàng thở dài: “Trông dáng vẻ này, ông đây phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này đến chết rồi!”
Ngô Bình: “Tại sao người kia muốn nhốt ông chủ Hoàng?”
Ông chủ Hoàng im lặng mấy giây rồi nói: “Năm trăm năm trước, con gái ông ta mang thai con tôi, ông ta tức giận nên nhốt tôi ở trên đảo!”
Ngô Bình không hỏi kỹ, cậu đi quanh thiết mộc lan một vòng rồi nói: “Muốn thiết mộc lan nở hoa, cũng không phải không thể”.
Mắt ông chủ Hoàng sáng lên: “Ồ, cậu có cách gì?”
Ngô Bình: “Nếu sắt thần có thể sinh ra ý thức tự chủ, có thể hóa thành thiết mộc lan, ra hoa kết trái”.