Ngô Bình: “Ừm, nếu tôi không đi thì e rằng nhà họ Cổ sẽ không phải là đối thủ của nhà họ Âm”.
Cổ Thanh Liên: “Nhưng nhà họ Âm đã tìm một người rất lợi hại đến, em trai, cậu nhất định phải cẩn thận đó”.
Ngô Bình nghe cô ta nói có vẻ nghiêm trọng thì hỏi: “Là ai?”
Cô ta liền nói cho Ngô Bình biết, người đó tên là Vương Liên, là một cao thủ võ học cao thâm. Ở thế giới trần tục, tu sĩ cấp thấp đều phải học võ để nhập môn, nhưng cuối cùng, phần lớn trong số họ đều vì dấn thân vào con đường tu tiên mà từ bỏ võ học.
Nhưng cũng có số ít trong những người đó không từ bỏ mà ngược lại còn nhờ vào thủ pháp tiên đạo để phát triển võ học, những người đó được gọi là Võ Tiên.
Đương nhiên, thực lực của Võ Tiên cực kỳ lớn mạnh. Ở cùng một cảnh giới, một Võ Tiên có thể đánh bại mười tu sĩ cùng cấp. Một số Võ Tiên mạnh thì còn ghê hơn, thậm chí họ có thực lực mạnh đến mức có thể giết chết được kẻ thù ở cấp cao hơn.
Ngô Bình nghĩ đến năm loại tuyệt học thần công mà mình có được thì hứng thú hỏi: “Là một Võ Tiên sao? Không tồi, ngày mai tôi sẽ đến gặp người đó thử”.
Một lúc sau, Từ Bảo Càn đến, Ngô Bình truyền thụ công pháp đã chuẩn bị cho ông ta và bảo ông ta tu luyện tại đó để cảm nhận hiệu quả.
Ngô Bình cũng không ở khôn, cậu mở quyển sổ mà nhà họ Lục đưa cho mình thì thấy tờ mở đầu viết bốn chữ lớn “Tiếp Dẫn Thần Công”.
Nói trắng ra, Tiếp Dẫn thần công này chính là mượn sức mạnh chống lại sức mạnh. Nếu như đẳng cấp cao hơn chút nữa thì có thể mượn sức mạnh của thiên địa để sử dụng.
Ngô Bình nhìn sơ qua thì biết tu luyện Tiếp Dẫn thần công rất khó, không chỉ phải có thể chất đặc biệt mà còn phải có ngộ tính cực cao.
Có điều bây giờ cậu có võ cốt nên chỉ cần tùy tiện luyện thử là đã thành công ngay.
Cổ Thanh Liên đang ở gần đó, tự dưng cậu thốt lên: “Chị, chị qua đánh tôi đi, dùng binh khí cũng được”.
Cổ Thanh Liên ngơ ngác: “Đánh cậu? Tại sao chứ?”
Ngô Bình: “Tôi kiểm chứng võ công mình vừa luyện thành thử”.
Cổ Thanh Liên gật đầu, cô ta không dám dùng kiếm, chỉ dùng nắm đấm. Cô ta đánh cậu một đấm, bàn tay phải của Ngô Bình chỉ đỡ nhẹ, một luồng sức mạnh kỳ lạ chấn động, sau đó Cổ Thanh Liên liền cảm thấy sức mạnh nắm đấm vừa rồi của mình bị dội ngược lại, cánh tay cô ta tê dại, rồi bị Ngô Bình nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô ta tròn mắt, nói: “Đấy là võ công gì?”
Ngô Bình thấy chưa đã, nói: “Chị dùng kiếm đi, dốc hết sức tấn công tôi”.
Cổ Thanh Liên liền rút kiếm, lấy hết sức đâm về phía ngực Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay phải ra cản từ xa, một trường lực méo mó hình thành, kiếm của Cổ Thanh Liên liền bị đẩy ra, đồng thời cô ta cũng chao đảo, ngã về phía Ngô Bình.
Ngô Bình ôm lấy eo cô ta, nhân cơ hội sờ eo rồi cười, nói: “Chị Cổ, võ công của tôi thế nào?”
Cổ Thanh Liên đỏ mặt, vừa vui vừa giận trả lời: “Tiếp tục”.
Cổ Thanh Liên thử liên tục mấy lần, nhưng dù cho dùng hết sức tấn công cũng không cách nào tiếp cận cậu, ngược lại còn bị cậu ôm mấy lần.
Đó là vì Ngô Bình không làm hại cô ta, nếu đổi lại là kẻ thù thì đã chết đến mấy lần rồi.