Lúc này, đến người bình thường cũng có thể nhìn thấy các bóng ma và nghe thấy tiếng khóc của chúng nên ai cũng khiếp đảm. Vì thế, khi Ngô Mi gọi họ tới, ai cũng nhanh chóng chạy lại ngay.
Ngô Bình quan sát thì thấy có khoảng hơn 100 người và ai cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Ngô Bình bảo họ ngồi vây xung quanh mình rồi nói: “Chào các bạn, anh là anh trai của Ngô Mi. Mọi người đừng sợ, anh sẽ bảo vệ mọi người an toàn”.
Lời nói của anh như có mê lực thần kỳ, mọi người nghe xong thì đều bình tĩnh lại, bao sợ hãi đều tan biến hết.
Có người hỏi: “Anh ơi, ban nãy có chuyện gì thế ạ? Có ma thật hả anh?”
Ngô Bình: “Có người định hại các em”.
Một bạn gái đeo kính hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Các em có thể đỗ vào một trường đại học hàng đầu thế này chứng tỏ đều là các nhân tài từ các tỉnh và thành phố. Với người tu hành bọn anh mà nói thì một người thông minh chứng tỏ tư chất cũng tốt, hồn vía của những người như vậy cũng vững hơn người bình thường”.
Anh nhìn cô gái đeo kính rồi nói: “Ví dụ như em nhé, hồn vía của em mạnh hơn người bình thường ba lần. Vì em thông minh nên có thể đỗ vào trường mà người khác phải nỗ lực rất nhiều mới đỗ được”.
Ngô Mi: “Anh, anh nói lan man gì thế, rốt cuộc là ai muốn hại bọn em?”
Ngô Bình: “Bình tĩnh, mình bàn về nguyên nhân trước rồi nói đến hậu quả sau. Vì hồn vía của các em đều rất mạnh nên đã trở thành nguyên liệu tốt cho các tà ma. Ví dụ, nếu chúng hấp thu được hồn vía của các em để tạo thành ác quỷ thì sẽ tốt hơn hồn vía của người bình thường”.
Mọi người đều lạnh sống lưng, ác quỷ ư?
Ngô Bình: “Được rồi, anh chỉ nói qua vậy thôi. Bây giờ, các em cứ nghỉ ngơi đi, việc còn lại thì giao cho anh”.
Dứt lời, anh lẩm bẩm gì đó, ngoài Ngô Mi và Mỹ Ngọc ra thì tất cả mọi người đều ngủ say hết.
Lúc này, phía trước dâng lên quý khí dày đặc, có một tướng quân mặc áo giáp thời cổ bước ra từ trong màn sương. Ông ta cưỡi trên một con đại mã, đôi mắt phun lửa rồi trầm giọng nói: “Biến ngay, không thì cũng bay màu luôn đấy”.
Ngô Bình bay lên cao rồi nói: “Ông là ai của địa phủ? Mau báo danh!”
Ngay khi nhìn thấy quỷ khí, Ngô Bình đã đoán là trò của địa phủ. Bây giờ nhìn thấy quỷ tướng này, anh càng chắc chắn hơn.
Quỷ tướng hừ nói: “Nếu cậu đã biết chúng tôi đến từ địa phủ thì sao không mau biến đi?”
Ngô Bình cau mày: “Tôi hỏi mà ông không nghe thấy à? Ông là ai?”
Quỷ tướng gào lên: “Đáng chết, giết!”
Ông ta gầm lên rồi hoá thành một tia sáng màu đen khua múa thanh đại đao rồi chém về phía Ngô Bình với khí thế rất mạnh.
Tả Linh Phong nhìn thấy thế thì cười khẩy nói: “Thực lực của quỷ tướng này ngang với Tiên Quân rồi, không biết tên kia tiếp được mấy chiêu?”
Cheng!
Ngô Bình giơ tay lên, một thanh đại đao lập tức xuất hiện, cùng lúc đó anh đã tung một chưởng về phía quỷ tướng. Anh đã thi triển ý nghĩa Chấn Ấn trong chưởng này, quỷ tướng kêu lên một tiếng rồi gập người lạinhư con tôm.
Ngô Bình lấy lò luyện Minh Thần ra rồi ném quỷ tướng vào bên trong, ngay sau đó miệng lò đã phun ra hơn hai mươi viên Nguyên Anh Đan và rất nhiều Sinh Mệnh Đan.