Cuối cùng, anh lại tìm ra một cái vòng tay từ bên trong, trên nó là mười hai viên ngọc được lấy từ trong Bảo Khố. Trên mặt mỗi viên ngọc trong Bảo Khố đều có khắc một loại hoa văn Thần Minh.
Ngô Bình nghiên cứu mới chắc chắn cái lắc tay này từng được mười hai Cổ Thần chúc phúc, nên mới được mười hai tác dụng thần kỳ. Vì thế, anh giúp Giang Sơ Nhan luyện thứ này, từ đó có được chúc phúc của mười hai Cổ Thần.
Ngô Bình lấy thứ còn lại ra, nó là một cái đai lưng, trên đai lưng có một trăm lẻ tám trận pháp. Nhưng trận pháp này đều có tác dụng riêng, nếu tụ hợp lại thì có một đại trận vô cùng ghê gớm.
Anh phát hiện vừa đeo đai lưng này lên người, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh của một trăm lẻ tám trận pháp đó. Anh chỉ vừa mới âm thầm niệm, một trận pháp trong đó đã sáng lên. Sau đó, anh phát hiện tốc của bản thân đột nhiên thay đổi nhanh hơn, xem ra trận pháp này có hiệu quả tăng tốc độ.
Sau khi anh đeo đai lưng rồi, cất đi mấy món khác.
Cứ thế bảy ngày trôi qua, Ngô Bình vẫn không quên tu luyện. Anh phát hiện đại trận trên đai lưng có thể hấp thu được linh khí từ nơi sâu nhất của Vũ Trụ, xúc tiến cho Đạo Thai phát triển. Thêm vào đó, anh luôn dùng sữa Thần Vương theo một ngày ba bữa, mỗi lần uống nửa ký. Lúc bận, anh còn có thể dùng nó luyện chế đan được, Đạo Thai nhờ đó mà càng ngày càng mạnh hơn.
Trong bảy ngày, Ngô Bình chia ra đến thăm vài vị nhạc phụ nhạc mẫu, lại đưa rất nhiều lễ vật. Anh là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, còn là thiên tài đứng đầu bảng Đại Tiên nên tính cả thân phận và địa vị cũng chẳng phải chuyện đùa. Dù Giang Tông, hay Nguyệt Thị, Hà Thị, Tiên Kiếm Môn đều cảm thấy rất vinh hạnh.
Qua một đoạn thời gian, Ngô Bình còn phải tiếp tục đường Chúa Tể của mình. Vậy nên, ngày thứ tám anh bóp nát Truyền Tống Phù trở về đường Chúa Tể lần nữa.
Ngô Bình đi đến cửa thứ ba, anh lại ở trong một sa mạc rộng lớn không có điểm dừng. Anh vừa xuất hiện đã cảm giác được Sinh Mệnh Lực thậm chí là hơi nước trong cơ thể nhanh chóng bị xói mòn đi.
“A Bạch, chuyện gì thế này?”
A Bạch: “Nơi này là Vùng đất Tuyệt Vọng, hình dạng sau vô số năm tháng mà Vũ Trụ nên có. Khi ngươi ở nơi này sẽ liên tục mất đi lực lượng Sinh Mệnh, đến khi biến thành cái xác khô”.
“Thế làm sao để vượt qua kiểm tra?”
A Bạch: “Tại Vùng đất Tuyệt Vọng này chỉ nhờ thôn phê sinh linh khác mới có thể tạm hoãn quá trình chết. Cho nên, tiếp theo đây sẽ có số lượng lớn tu sĩ đến giết ngươi. Nhưng tu sĩ này đã sống ở đâu từ lâu, người lâu nhất cũng đã trăm năm”.
Ngô Bình sợ hãi lắp bắp: “Sống mấy trăm năm! Vậy chắc chắn tên này đã thôn phệ rất nhiều tu sĩ!”
A Bạch: “Nếu người thôn phệ sinh linh càng nhiều thì sẽ có điểm khen thưởng càng cao, giống như lúc trước sẽ có phần thưởng cho người đứng nhất lịch sử”.
Giọng nói của A Bạch rất cứng rắn, một con quái vật hình người khô quắt đã lao đến. Tên này chắc là Dị tộc nào đó, cơ thể đã đen kịt, sức chiến đấu cũng kinh người. Hắn ta thấy Ngô Bình như thấy được món ngon, vui vẻ đến cơ thể phát rung rồi thét lên chói tai.
Ngô Bình chém một nhát kiếm xuống, Bạch Hổ Kiếm Tiên lập tức chém đứt đầu con quái vật kia, ngực của tên này phun ra một ánh sáng trắng. Đó là lực lượng Sinh Mệnh!
Anh lập tức bắt lấy ánh sáng trắng kia, rồi nuốt luôn. Sau khi anh nuốt ánh sáng trắng đó, cảm giác ngực xuất hiện một nguồn Sinh Mệnh lực, vả lại Sinh Mệnh lực này còn giữ liên tục giảm đi, nhưng Sinh Mệnh lực của bản thân anh lại không hề xói mòn.
Anh quan sát một lát, đoán nguồn Sinh Mệnh lực này chỉ giữ được nhiều nhất có ba ngày. Sau ba ngày, nó sẽ khô cạn. Lúc đó, anh mà tìm không ra Sinh Mệnh lực mới sẽ bắt đầu tiêu hao sinh mạng của bản thân.
Cùng lúc đó, anh cũng đã lấy được năm trăm điểm khen thưởng.
Ngô Bình thở dài: “Đúng là một nơi quỷ quái!”
Anh tìm được chiếc nhẫn Trữ Vật trên người tên tu sĩ này, mở ra đã thấy một đống ngổn ngang trong đó. Tính ra, tên này cũng đã giết chết rất nhiều sinh linh rồi, những món này đều là thứ hắn ta vơ vét được từ mấy nạn nhân mà hắn ta giết.
Sau khi lấy chiếc nhẫn Trữ Vật này, Ngô Bình lại tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi bay vài trăm dặm, anh đột ngột dừng lại, do đằng trước có mấy trăm tu sĩ bị sáu tên cường giả bao vây. Những người này đều mang gương mặt tuyệt vọng ngồi dưới đất, như chờ đợi cái gì đó.
Sáu tên cường giả ngồi trên ngứa phát hiện Ngô Bình, trong đó có kẻ bật cười nói: “Lại có thêm một đứa, bắt nó!”
Một tên Dị tộc đạp mạnh hai chân xuống đất, cơ thể bay lên trời phóng đến Ngô Bình như đạn pháp. Hắn ta nhe rằng cười, nhìn Ngô Bình như con mồi.