Cậu đã tu luyện Huyền Ảnh Công đến tầng hai - Khôi Ảnh, tiếp theo chính là tiến đến Huyền Ảnh Công tầng ba - Linh ảnh, có linh lực, có thể tấn công người khác, mà còn có thể tự mình hành động.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ sau, cậu đã luyện thành công linh ảnh thức nhất. Linh ảnh này không lớn, chỉ khoảng chừng một nắm tay, bình thường nó đều trốn dưới bàn chân Ngô Bình, lúc cần thiết thì có thể xuất hiện, làm một vài chuyện.
Lúc này, Hoàng Diên Lãng đến tìm Ngô Bình, nói: “Đại nhân, bảy cô gái kia đã đưa đến rồi, đều đang ở phòng khách”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đi qua xem xem”.
Lúc này, trong một phòng khách lớn ở sơn trang, bảy cô gái đang ngồi bên trong, bọn họ có người mười bảy mười tám tuổi, có người hai mươi, dáng vẻ có người xinh đẹp, có người trông bình thường.
Ngô Bình đi từ bên cạnh đến, lần lượt đi qua bảy cô gái này. Khi cậu đi qua người cô gái có gương mặt tàn nhang, làn da ngăm đen thì cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này không phải nước hoa, cũng không phải hưng hoa, mà là một mùi hương chỉ có đàn ông mới có thể ngửi được.
Ngô Bình nhìn cô gái, vóc dáng cô gái rất đẹp, nhưng mặt mũi thì bình thường, thậm chí là có hơi xấu. Nhưng ánh mắt cô gái rất sáng, tựa như sao trời.
Ngô Bình đứng lại, cười hỏi: “Người đẹp, cô tên gì?”
Cô gái bĩu môi: “Tôi cũng chẳng phải người đẹp gì”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo vật luôn tự che giấu bản thân. Cô chính là người đẹp, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi”.
Cô gái ngây người: “Ý cậu là sao?”
Ngô Bình vươn tay nói: “Kết bạn nhé. Tôi tên Ngô Bình, là thủ khoa đại học thành phố Giang Nam, chuẩn bị nhập học đại học Thần Kinh”.
Cô gái tươi cười, cô ấy vươn đôi tay trắng mịn, nói: “Tôi tên Y Mị. Nghe danh đã lâu, trùng hợp tôi là người đứng thứ thành phố, cũng nhập học đại học Thần Kinh”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra sau này là bạn cùng trường rồi”.
Y Mị khẽ cười: “Ừ, có thể quen biết thủ khoa, tiểu nữ vinh hạnh không thôi”. Nói rồi cô ấy dùng nghi lễ cổ đại khẽ chào với Ngô Bình, gương mặt bình thường của cô ấy bỗng chốc lại trông quyến rũ phong tình hơn hẳn.
Y Mị hỏi: “Tại sao các cậu lại muốn tìm nhiều người như thế, dù muốn tuyển các thiếu nữ cũng không cần tìm người như tôi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Tuyển chọn các thiếu nữ chỉ là lời đồn, thật ra bọn tôi chọn vài cô gái xinh đẹp để làm người mẫu cho công ty, nhưng bây giờ đang lên kế hoạch hủy”.
Sau đó cậu nói với Hoàng Diên Lãng: “Đưa cho mỗi cô gái mười ngàn tiền đi đường, bảo người đưa các cô ấy về nhà”.
Hoàng Diên Lãng vội nói: “Vâng”.
Hoàng Diên Lãng đi rồi, Y Mị ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ông ta là thị trưởng thành phố à? Cậu thế mà lại dám ra lệnh cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi vừa chữa được bệnh cho con gái ông ta, bây giờ ông ta rất nghe lời tôi”.
Y Mị rất bái phục: “Thì ra cậu biết y thuật”.
Ngô Bình: “Y Mị, tôi đưa cô về”.
Y Mị khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình lái một chiếc xe phổ thông trong gara của Hoàng Diên Lãng đưa Y Mị về.