Anh vừa nói dứt câu thì có đệ tử vội vã chạy vào báo: “Môn chủ, có ba kẻ bất lương xông vào, còn giở trò với các đệ tử ạ”.
Ly Mộng tiên tử đứng dậy rồi nhìn ra ngoài, sau đó biến sắc mặt nói: “Hỏng rồi, đó là ba công tử của Âm Dương Cốc”.
Ngô Bình hỏi: “Âm Dương Cốc gì cơ?”
Ly Mộng tiên tử thở dài nói: “Bệ hạ, cách đây 800 dặm có một sơn cốc rất lớn tên là Âm Dương Cốc. Sơn cốc này rơi từ trên trời xuống, hình như được một vị đại năng nào đó chuyển đến đây”.
“Mấy hôm trước, chính ba người này đã xông vào Tố Nữ Môn rồi giở trò đồi bại với cả môn phái. Khi đi, họ còn bắt theo hơn 30 nữ đệ tử của môn phái đó. Những người còn lại, không tàn tật thì cũng chết, rất thảm thương”.
Ngô Bình: “Có biết rõ lai lịch của họ không?”
Ly Mộng tiên tử lắc đầu: “Không ạ, nhưng tu vi của họ đều rất cao. Ví dụ như ba vị công tử này, khi họ đến Tố Nữ Môn làm chuyện xấu, có Đạo Quân thấy chướng mắt nên đã ra tay ngăn cản, nhưng cuối cùng đã bị Tử công tử trong số đó đánh chết”.
“Kinh, chém chết được cả Đạo Quân cơ à, thú vị đấy!”, Ngô Bình nổi hứng nói: “Cho họ vào đi!”
Có đệ tử ra ngoài thông báo, ba người kia nhanh chóng đi vào trong điện, thấy toàn mỹ nữ ở đây, cả ba đều nở nụ cười gian xảo.
“Được đấy, bao nhiêu người đẹp chờ mình thế này, chúng ta không được phụ lòng các em đâu đấy, ha ha…”, tên mặc hoàng bào cười nói.
Ly Mộng tiên tử lạnh lùng nói: “Ba công tử là ai? Đến Ngọc Nữ Môn chúng tôi có việc gì?”
Người đàn ông mặc áo bào tím đáp: “Nhiều người đẹp ở một chỗ thế này mà không có đàn ông ở cùng nên chúng tôi nổi lòng từ bi đến đây san sẻ nỗi buồn với mọi người”.
Dứt lời, ca ba cùng cười ngặt nghẽo.
Các đệ tử của Ngọc Nữ Môn đều biến sắc mặt, ba người này đúng là phách lối!
Đinh Nhu lạnh giọng nói: “Đừng có càn rỡ, nếu các người không rời khỏi đây ngay thì đừng trách chúng tôi là ác!”
Người đàn ông mặc áo vàng bật cười rồi tiến lại gần Đinh Nhu, sau đó giơ tay định nâng cằm cô ấy. Song, hắn vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình bắt lấy cổ tay.
Tên kia lập tức thấy cổ tay đau nhói, xương kêu răng rắc rồi vỡ vụn.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa giận dữ quát: “Thả tay ra!”
Uỳnh!
Ngô Bình vung tay, tên đó đã ngã sõng soài, đầu đập mạnh vào nền đá rồi nằm im bất động.
Hai tên còn lại hết hồn hết vía, thực lực của bọn họ ngang nhau, nhưng người này đã đánh một trong số họ ngất xỉu, đúng là quá mạnh!
Tên mặc áo tím trầm giọng nói: “Anh bạn là ai? Có biết lai lịch của chúng tôi không?”
Ngô Bình: “Biến ngay, không thì tiếp theo sẽ đến anh đấy”.
Tên kia hừ lạnh rồi nói: “Này, chúng tôi là người của Âm Dương…”
Uỳnh!
Gã còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã xuất hiện bên cạnh rồi cắm đầu gã xuống đất.
Tên cuối cùng sợ mất mật rồi bỏ chạy ngay.