Ngô Bình: “Đừng có mà nịnh nọt, anh đến từ đâu, ở tông môn nào?”
Dư Quảng Hạ: “Tôi đến từ một gia tộc tu chân ở Thần Nguyên Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Gia tộc tu chân cấp bậc nào?”
Dư Quảng Hạ: “Cũng được xem là gia tộc hoàng kim bậc nhất ở Thần Nguyên Tiên Giới”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú hỏi: “Gia tộc hoàng kim bậc nhất? Đó là cấp bậc gì thế?”
Dư Quang Hạ: “Thông thường gia tộc hoàng kim bậc ba tương đương với tông môn hạng nhất Gia tộc hoàng kim bậc nhất tương đương với nhóm đứng đầu trong tông môn hạng nhất”.
Ngô Bình: “Cũng khá đấy chứ”.
Ngô Bình vẫn không quá yên tâm với việc Dư Quảng Hạ chiếm lấy cơ thể con chó mực, cậu tiếp tục dò hỏi tình hình thì mới hay anh ta vô tình biết được manh mối về một động phủ ở Thần Nguyên Tiên Giới, thế mà trải qua muôn vàn khó khăn để tìm đến thế tục. Động phủ này tên là “Bản Nguyên Tiên Phủ”, nguồn gốc của nó rất bí ẩn, chủ nhân của nó có thể là một vị đại tài thời kỳ cổ đại.
Ngô Bình: “Chỉ một mình anh đến tìm về động phủ à?”
Dư Quảng Hạ: “Cơ hội lớn như vậy, dĩ nhiên tôi không thể để người thứ hai biết được, cho dù là bố tôi thì tôi cũng không thể nói cho ông ấy”.
Nói đến đây, anh ta thở dài: “Chỉ là tôi không ngờ cơ quan trong Bản Nguyên Tiên Phủ lại lợi hại như thế”.
Ngô Bình cười nhạo: “Cũng không thèm nói với bố mình, xem ra quan hệ cha con của hai người không được tốt lắm nhỉ”.
Dư Quảng Hạ cười mỉa: “Ông ấy trao vị trí thế tử giao cho một người có tư chất không bằng tôi, tại sao tôi phải nói cho ông ấy?”
“Trở thành thế tử quan trọng lắm sao?”, Ngô Bình hỏi.
Dư Quang Hạ gật đầu: “Cực kỳ quan trọng. Thế tử là gia chủ tương lai, có thể giành được nhiều tài nguyên nhất, gia tộc sẽ bất chấp mọi thứ mà dạy dỗ. Nói trắng ra là cho dù là một tên vô dụng một khi trở thành thế tử, gia tộc cũng có thể dạy hắn thành cao thủ một đời”.
Ngô Bình: “Nếu tư chất của anh tốt hơn thì tại sao bố anh lại muốn đưa người khác làm thế tử?”
Dư Quảng Hạ cười nhạo: “Vì mẹ của tên thế tử ngu ngốc đó đến từ một gia tộc thiên niên lớn mạnh”.
“Gia tộc thiên niên?”, Ngô Bình hỏi: “Nó mạnh hơn cả gia tộc hoàng kim à?”
Dư Quảng Hạ: “Đúng thế. Nếu gia tộc hoàng kim bậc nhất có thể phát triển ổn định hơn một ngàn năm thì nó có thể trở thành gia tộc thiên niên. Những gia tộc hoàng kim bình thường không thể nào so được với thực lực của gia tộc thiên niên”.
“Vậy có phải còn có gia tộc vạn niên không?”, Ngô Bình hỏi.
Dư Quảng Hạ: “Gia tộc vạn niên cực kỳ ít, cả Thần Nguyên Tiên Giới chỉ có ba gia tộc, thực lực của họ có thể so sánh với các đại giáo vạn cổ”.