Anh trầm tư hồi lâu, chuyển con rồng lần trước sang cánh tay trái, còn con lần này đặt ở cánh tay phải. Cứ thế, hai cánh tay của anh đã được tăng thêm sức mạnh của một con rồng.
Tiếp đó, anh uống thêm ba viên nữa, chia cho chân trái, chân phải và trong cơ thể mỗi nơi có một con rồng, từ đó hình thành nên sức mạnh Ngũ Long.
Thời gian trong lúc tu luyện trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày hôm sau.
Tử Phi lên tiếng nhắc nhở: “Ngô Bình, đến lúc thi đấu rồi”.
Tổng cộng có năm mươi người tham gia cuộc tranh tài luân phiên này. Anh phải đánh với mỗi người còn lại một trận để giành thứ hạng cao.
Anh gật đầu đáp: “Được, anh đi ngay đây”.
Tử Phi nói: “Với tài năng của anh chắc là sẽ dễ dàng đạt được hạng nhất thôi. Nhưng em nghe nói trong số các ứng cử viên tham gia lần này có hai thiên tài đến từ Tiên Giới. Anh phải chú ý cẩn thận, còn phải đề phòng nhà họ Ngụy giở trò nữa”.
Ngô Bình đáp lại chắc nịch: “Yên tâm đi”.
Sau khi ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình thay đổi gương mặt rồi đi về phía Thiên Đạo Môn.
Trên đường đi rất yên bình. Khi anh tới nơi, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu. Lúc này anh đã khôi phục vẻ bề ngoài của Trương Tiểu Bình.
Đấu trường hình tròn có diện tích chừng trăm mẫu đất, xung quanh xếp đầy chỗ ngồi theo từng cấp, thành hình cái phễu.
Ngô Bình vừa tới đã cảm nhận được hơn mười ánh mắt thù địch quét qua người mình. Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện những ánh mắt chứa đầy sát khí ấy chủ yếu đến từ các tu sĩ dự thi.
Trên hàng thứ sáu đều là người của nhà họ Ngụy, trong đó có cả Ngụy Quang, Ngụy Hoành.
Ngụy Hoành đề nghị: “Bố đừng để hắn ta chạy mất. Chắc chắn hắn ta biết Tử Phi đang trốn ở đâu. Hơn nữa, cái chết của chú Thập Thất cũng có liên quan tới hắn ta”.
Ngụy Quang lạnh lùng nói: “Cho dù có phải nó làm hay không, hôm nay nó buộc phải chết!”
Người ngồi bên cạnh ông ta lên tiếng: “Chú tư, hôm nay nhất định phải xử lý xong chuyện này, không được để kéo dài thêm nữa. Lão tổ bắt đầu thấy không vui với chú rồi đấy”.
Ngụy Quang khẳng định: “Anh cả yên tâm, chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề gì”.
Ngay sau đó, một trưởng lão bước lên sân đấu nói với năm mươi tu sĩ dự thi đang có mặt: “Mọi người tự lựa chọn người khiêu chiến, mỗi trận thắng được hai điểm, trận hòa được một điểm, thua trận không được điểm. Đánh bại được người nào thì sẽ chiếm được điểm tích lũy của người đó. Những người trong top mười sẽ được thưởng hậu hĩnh!”
Dứt lời, ông ta vung tay ra hiệu: “Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu!”
Cuộc thi đấu này hầu như không có quy tắc gì, nói là đấu luân phiên một đấu một nhưng cũng chẳng có sàn đấu riêng.
Thoắt cái đã có người lao sang bên cạnh, lựa chọn mục tiêu có thực lực yếu hơn mình. Cuộc chiến đã bắt đầu. Có người xông về phía Ngô Bình, quanh người tràn đầy khí độc màu xanh đậm, hai mắt trắng dã trông hơi kỳ dị.
“Răng rắc!”, hắn ta vung tay đánh bay hết những người cản đường mình, khiến họ chết ngay tại chỗ, xương cốt vỡ nát.
Thực lực của hắn ta nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Trời ạ, người đó là thi tu, hơn nữa thực lực còn tương đương cấp Thiên Thi”.