“Thần ma hộ thể, vạn kiếp bất diệt”. Ông ta hét lớn, khí tức đáng sợ được bộc phát ra.
“Sơ kiếp”.
Ngô Bình đưa tay lên, mười nút kiếm lại hạ xuống, lập tức hình thành nên tàn cục sát trận đầu tiên. Lập tức, toàn bộ sát khí trong trời đất đều quy tụ lại, bảy ảo ảnh thần ma liền bị dập tắt. Sau đó, một trăm triệu vạn kiếm quang chém vị bán thần đó ra thành nghìn mảnh, ông ta chết ngay tại chỗ.
Ngô Bình thu lại bàn cờ, lẩm bẩm: “Gì mà hư ảnh thần ma, chẳng qua cũng chỉ có vậy”.
Anh vừa thu lại kiếm quang thì nhìn thấy một cô gái cưỡi một con cá voi xuất hiện ở cách đó không xa. Ngô Bình vẫn còn ấn tượng với cô gái đó, lúc anh vượt lôi kiếp ở đây, cô ấy đã từng quan sát kiếp nạn cùng với một con rùa già.
“Chào anh!”, Cô gái mỉm cười, chào hỏi anh.
Ngô Bình: “Cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Cô gái cười, nói: “Công tử, chúng ta thật có duyên”.
Sau đó, cô đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nói: “Lúc nãy thần thông của công tử thật khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cô nhìn thấy rồi sao?”
Cô gái gật đầu: “Công tử không hổ là thiên tài được trời chọn, Mị Lan bái phục”.
Ngô Bình: “Cô tên Mị Lan sao?”
Cô gái: “Ừm, nên xưng hô với công tử thế nào?”
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.
Cô gái: “Anh Lý, nhà tôi ở gần đây, mời công tử đến nhà nói chuyện chơi”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được”.
Hai người họ bay được một đoạn thì cô gái vung tay ngọc, không gian phía trước liền xuất hiện một lối vào, đằng sau lối vào có một động thiên khác, đó là một hòn đảo được giấu kỹ.
Hòn đảo cực kỳ lớn, ít nhất cũng có diện tích bằng mười lần Linh Xuyên, cảnh sắc trên đảo rất đặc biệt, linh khí ngập tràn.
Anh hơi bất ngờ, hỏi: “Mị Lan, đây là đâu?”
Mị Lan cười, nói: “Đây là Ẩn đảo, thời đại Tiên Quốc, thiên hạ đại loạn, rất nhiều cư dân di cư đến đây, dần dần hình thành nên diện mạo ngày nay. Để tránh chiến tranh xảy ra, chúng tôi đã giấu hòn đảo này đi, vì vậy rất ít người ngoài biết đến”.
Ngô Bình: “Trên đảo này có bao nhiêu người?”
Mị Lan: “Có hơn mười tỷ người, người dân trên đảo an cư lạc nghiệp, không siêu thuế cũng không có chiến tranh”.
Ngô Bình: “Chỗ này quả thật không tồi”.
Mị Lan: “Tôi là con gái Vô Tương Vương trên đảo, được Long đế phong làm quận chúa”.
Ngô Bình: “Ồ, quan chức trên đảo là do Long đế phong sao?”
Mị Lan: “Đúng vậy. Sống trên Đông Hải thì không thể không qua lại với Đông Hải long cung. Rất lâu trước đây, Ẩn đảo đã tuyên bố thần phục Đông Hải long cung rồi, trên đảo có ba vị vương, đều được Long đế phong thưởng”.